Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1940: Thôi Tâm Cổ

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

- Lần này đi săn rất thành công, ta kính mọi người một chén.

Trên chiến hạm một thân ảnh cao lớn bưng lên một chén huyết tửu cười nói.

- Lần này nếu không phải thống lĩnh ngươi bắt được con gái của Chúc Tiên Vương, chúng ta cũng không thể dễ dàng một mẻ hốt gọn như vậy đâu.

- Buồn cười cho Chúc Tiên Vương còn tưởng trốn vào Hỗn Độn thì mọi việc thuận lợi, thật tình không biết đắc tội Vân Ma Thượng Thần chỉ có một con đường chết.

- Đợi sau khi giao phó Chúc Thư Dung xong chúng ta có thể được Vân Ma Thượng Thần ban thưởng, có những ban thưởng kia Huyết Tinh Dong Binh Đoàn chúng ta cũng có thể lại lên một tầng.

- Bây giờ ta chỉ một lòng một dạ muốn đi Túy Hoa Lâu.

Một xó xỉnh bên trong Chiến Hạm, một thiếu nữ hoa nhường nguyệt thẹn trong mắt tràn đầy vẻ khổ sở.

Nữ tử này không phải là người khác, chính là con gái của Chúc Tiên Vương —— Chúc Tích Quân.

Lần này, Chúc gia bọn họ một mạch sở dĩ bị bắt cũng bởi vì Chúc Tích Quân nàng.

Thật ra, việc này cũng không thể trách nàng được.

Mười năm trước, Chúc Thư Dung bởi vì làm một việc đắc tội Vân Ma Bán Thần, rơi vào đường cùng mới dẫn theo Chúc gia chạy trốn vào trong Hỗn Độn.

Những năm nay, bọn hắn cưỡi Chiến Hạm phiêu bạt bên trong Hỗn Độn, nhưng trong Hỗn Độn lại không có thiên địa Linh Lực bổ sung, còn nữa bên trong Hỗn Độn cũng có được đủ loại nguy hiểm, vì vậy, tiêu hao tài nguyên là một con số kinh khủng.

Mà tài nguyên Chúc gia mang theo đã tiêu hao không xê xích gì nhiều, Chúc gia bắt đầu đánh chủ ý với thiên tài địa bảo trong hỗn độn, nhưng những thứ đó không phải ai cũng có thể lấy được.

Hôm qua, Chúc Tích Quân thấy một gốc Dược Vương lóe lên một cái rồi biến mất cho nên vội vàng đuổi theo.

Nhưng mà ai có thể ngờ được gốc Dược Vương kia là thống lĩnh Lục Ma Tộc Lục Sao dẫn dụ nàng? Mà Tiên Vương tam chuyển như Chúc Tích Quân sao có thể là đối chủ của Lục Sao Tiên Vương thất chuyển?

Chúc Tích Quân bị bắt, Lục Sao áp tải cô về tìm được Chúc Thư Dung, Chúc Thư Dung đâu thể trơ mắt nhìn con gái chết trong tay Lục Sao? Vì vậy, ông đáp ứng việc tự trói hai tay giao thủ với Lục Sao.

Kết quả có thể nghĩ.

Chúc Thư Dung bị bắt.

Tộc Trưởng Chúc gia tu vi cao nhất bị bắt, tộc nhân còn lại làm sao đỡ nổi?

Chi cao thủ Lục Ma Tộc này tru diệt một nhóm phần tử ương ngạnh, sau đó bắt các tu sĩ Chúc gia lên chiếc chiến hạm này.

- Túy Hoa Lâu?

Nghe vậy, Lục Sao cười nói:

- Ở đây không phải có cô nàng xinh đẹp hơn sao?

- Cái này..ta có thể lên à?

Trướng sĩ Lục Ma Tộc vừa muốn đi Túy Hoa Lâu kia trợn mắt lên hỏi.

Chúc Tích Quân xinh đẹp không?

Rất xinh đẹp.

Mà còn trẻ như vậy đã là Tiên Vương?

- Chỉ cần ngươi cho các huynh đệ xem ngươi làm như thế nào chinh phục nàng thì có thể.

Lục Sao híp mắt cười nói.

Trướng sĩ Lục Ma Tộc kia lập tức hiểu ý tứ của Lục Sao.

Để cho mình làm chuyện kia trước mặt mọi người.

Nhưng mà ai sợ ai?

Có thể cưỡi lên cô gái xinh đẹp như vậy, ai còn quan tâm mặt mũi?

Trướng sĩ Lục Ma Tộc kia nhanh chân đi tới trước mặt Chúc Tích Quân.

Sắc mặt Chúc Tích Quân cuồng biến, thân thể mềm mại lui sát vào tường.

- Dừng tay.

Cách đó không xa, một trung niên cả người toàn máu tươi quát lớn.

- Ngươi bảo ta dừng tay thì ta dừng tay hả? Như thế ta chẳng phải rất mất mặt?

Trướng sĩ Lục Ma Tộc kia lườm trung niên một cái cười lạnh nói.

- Lục Sao, ngươi bảo ta làm cái gì cũng được, cầu ngươi đừng làm tổn thương con gái ta.

Trung niên kia vội vàng nhìn về phía Lục Sao, ánh mắt hắn lộ ra vẻ cầu khẩn.

- Cái này có thể, nhưng ngươi phải cầu xin ta.

Lục Sao suy nghĩ một chút cười híp mắt nói.

- Ta cầu xin ngươi.

Trung niên kia vội nói.

- Bộ dáng ngươi như vậy mà giống cầu xin sao?

Lục Sao thản nhiên nói.

Chúc Thư Dung giật mình, chợt nghĩ tới điều gì.

Lúc này, Chúc Tích Quân cũng ý thức được cái gì.

- Phụ thân, không thể.

Chúc Thư Dung là Gia Chủ Chúc gia.

Nếu hắn quỳ xuống, cột sống Chúc gia sẽ đoạn mất!

- Không quỳ?

Miệng Lục Sao lộ ra một vòng vẻ trào phúng.

- Lục Dã, ngươi có thể hưởng dụng.

Lục Dã vừa muốn đi xé quần áo của Chúc Tích Quân thì Chúc Thư Dung theo bản năng nói:

- Dừng tay.

Lục Dã lập tức dừng lại.

- Ta.

Chữ ‘quỳ’ này còn chưa ra khỏi miệng thì một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, không nhìn phòng ngự của chiếc Chiến Hạm này mà đánh lên người Lục Dã.

Lục Dã kêu thảm một tiếng cũng không được đã hóa thành một đống tro tàn.

- Là ai?

Sắc mặt Lục Sao đại biến.

- Là ta.

Khi giọng nói này vang lên, tất tất cả Tu Sĩ trên chiến hạm đều bị giam cầm.

Cho dù Lục Ma Tộc bên này hay Nhân Tộc tù binh đều không thể động đậy.

Diệp Hạo nhẹ nhàng rơi xuống.

Hắn đi đến bên cạnh bàn ăn nhìn lướt qua rồi hỏi một tên Ma Tộc:

- Đây là thịt người hả?

Ma Tộc kia run lẩy bẩy, nào dám trả lời Diệp Hạo?

- Ta hỏi ngươi đấy? Lỗ tai ngươi điếc à?

Diệp Hạo chợt quát lên.

Thân thể Ma Tộc kia bịch một tiếng nổ nát vụn, huyết nhục tung tóe dính đầy người tướng sĩ Ma Tộc bốn phía.

- Ngươi là ai?

Lục Sao biết mình không thể im lặng được nữa.

- Ta là ai không quan trọng.

Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi.

- Chúng ta là thuộc hạ của Vân Ma Thượng Thần.

Lục Sao đang bịa chuyện.

Nhưng nói như thế Diệp Hạo mới sợ ném chuột vỡ bình được?

- Giờ ngươi phát phương vị này cho Vân Ma.

Diệp Hạo nhìn Lục Sao nói:

- Ta ngược lại muốn xem vị kia có phải có ba đầu sáu tay hay không?

Hắn vừa nói xong, Lục Sao phát phát hiện mình có thể nhúc nhích.

- Ngươi xác định?

Lục Sao nghi ngờ hỏi lại.

Hắn không biết Diệp Hạo có phải đùa mình hay không.

Hắn biết tu vi của Diệp Hạo mạnh hơn mình nhiều, nhưng chẳng lẽ là cường giả Bán Thần?

Thế hệ trẻ không người nào đi đến mức này cả?

Lui một bước mà nói, Diệp Hạo đạt đến Đệ Nhất Cảnh thì sao?

Vân Ma là cường giả trong Đệ Nhị Cảnh!

- Ngươi ít nói chút đi.

Diệp Hạo vừa dứt lời, ba Lục Ma bên cạnh hắn đã hóa thành huyết nhục.

- Trong hỗn độn không thể truyền tin tức.

Lục Sao trầm giọng nói.

- Dùng phân thân của ngươi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Lục Sao vội vàng triệu hoán phân thân, phân thân sau khi nhận được mệnh lệnh của bản tôn thì nhanh chóng hóa thành một đạo thiểm điện rời đi.

Lúc này, Diệp Hạo đi tới bên cạnh Chúc Thư Dung, tiếp theo hai tay đặt lên vai hắn.

Cảm thụ được dòng nước ấm di chuyển trong cơ thể, Chúc Thư Dung cười khổ nói:

- Ta giờ chỉ còn một tia sức sống.

Ý nói Diệp Hạo không nên uổng phí khí lực.

Nhưng ngay lập tức, hắn trừng lớn hai mắt, tràn đầy vẻ khó tin.

Sao có thể?

Thương thế của hắn thế nào, hắn rõ ràng nhất.

Chúc Thư Dung xem ra cho dù Vương Cấp Cao Giai Đan Sư cũng thúc thủ vô sách.

Nhưng Diệp Hạo lại có thể làm cho hắn khôi phục trong thời gian ngắn như vậy?

Hơn mười hơi thở sau, Diệp Hạo thu hồi hai tay.

- Lại tu dưỡng một thời gian ngắn thì có thể khỏi hẳn.

- Khỏi hẳn? Chúc Thư Dung trúng Thôi Tâm Cổ của Lục Ma Tộc, không có thủ pháp độc môn của chúng ta thì hoàn toàn không giải được.

Lục Sao đột nhiên lạnh lùng lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận