Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 903: Lừa bịp

Trung vực!

Xưa nay, Trung Vực là nơi Long cuộn Hổ nằm.

Diệp Hạo và Vô Danh, Thường Hi đi tới Trung Vực, thứ đầu tiên nhìn thấy là một tòa thành trì nguy nga.

Thành Trấn Đông!

- Tòa thành này trấn thủ phía đông của Tiên Đình, thủ giữ đường đi của hai tộc Yêu Ma.

Thường Hi nói.

Đến Thành Trấn Đông cũng tương đương với đi vào phạm vi thế lực của Tiên Đình.

Ba người Diệp Hạo đi tới cửa thành lập tức nhìn thấy các tướng sĩ đang kiểm tra nhưng tu sĩ đi tới cửa thành.

- Đây là để phòng ngừa Yêu Ma lẫn vào trong thành giết chóc trắng trợn, chuyện như thế này cũng không chỉ phát sinh một lần.

Vô Danh cười nói:

- Nhưng mà chúng ta có Tước Vị nên không cần phải xếp hàng.

Vô Danh nói xong dẫn hai người Diệp Hạo đi tới một con đường khác.

Con đường này cũng có một ít tu sĩ đang xếp hàng đợi đi vào thành.

Vô Danh không nói gì chỉ đứng yên tại chỗ chờ đợi.

Đúng lúc này, một tiếng vó ngựa vang lên từ sau lưng. Sau đó, đám người nhìn thấy một thiếu nữ đang cưỡi bạch mã chạy lại chỗ con đường mà Diệp Hạo đang đứng đợi.

Những thanh niên phía trước ba người Diệp Hạo nhìn thấy như vậy vội vã tránh ra.

- Mau tránh ra.

- Vị này chính là con gái bảo bối của Hồ Tướng Quân.

- Hồ Tướng Quân nào?

- Hầu Tước Hồ Mãnh a.

- Là người này hả?

Nhwung thanh niên nam nữ ở đây sau khi ý thức được thân phận của thiếu nữ ai còn dám đứng yên tại chỗ nữa.

Hồ Vi hưởng thụ bộ dáng kẻ khác sợ bản thân.

Nhưng rất nhanh cô phát hiện ở trước có ba tu sĩ không tránh ra.

- Hừ.

Trong mắt cô lộ vẻ tức giận.

Dám không tránh đường cho bản đại tiểu thư hả?

Vậy thì đi chết đi!

Hồ Vi nghi tới đây quất mạnh vào ngựa dưới chân, Thiên Mã bị đau lập tức tăng tốc độ chạy, điên cuồng phóng tới phương hướng ba người Diệp Hạo.

Hình thể Thiên Mã vốn đã lớn hơn yêu thú bình thường, bây giờ đang chạy rất nhanh giống như một đầu man ngưu.

Vô Danh nhìn thấy vậy thần hồn hóa thành một thanh lợi kiếm chém về Thiên Mã này.

Thiên Mã rên rỉ một tiếng giơ lên hai chân trước, sau đó, khí lực toàn thân giống như thủy triều mất đi, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất. Hồ Vi không kịp quan sát nên rơi xuống phía trước.

Sau khi đứng dậy, cô không để ý đến thương thế bản thân mà lập tức nhìn về Thiên Mã.

Sau một khắc, cô ý thức được Thiên Mã của bản thân bị trọng thương.

Nhìn thấy vậy, Hồ Vi quay về phía Vô Danh nói:

- Ngươi dám làm Thiên Mã của ta bị thương?

- Ta cũng đã làm rồi a.

Vô Danh thản nhiên nói.

- Ngươi đáng chết.

Hồ Vi tức giận.

- Hừ, đáng chết là ngươi a?

Vô Danh nghe thấy vậy lập tức nóng lên.

- Ngươi dám mắng ta? Ngươi có biết ta là ai không?

- Ta không có hứng thú biết ngươi là ai.

Vô Danh không khách khí cắt đứt lời Hồ Vi nói:

- Bây giờ nói xin lỗi ta, chuyện này ta sẽ bỏ qua.

- Ta nghĩ là ngươi bị điên rồi.

Hồ Vi nói đến đây chỉ những tướng sĩ ở cửa thành nói:

- Còn không mau bắt hắn lại cho ta.

Mấy tướng sĩ kia ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không có một ai dám bước ra.

Vô Danh có thể đi vào bằng cửa này thì chắc chắn thân phận không đơn giản.

Còn nữa, chuyện này ai sai sao bọn họ có thể không biết?

Hồ Vi nhìn thấy những tướng sĩ này không động, trong mắt như phun ra lửa:

- Các ngươi dám không nghe theo mệnh lệnh của ta hả?

Trên mặt mấy tướng sĩ kia nồng đậm đắng chát.

Nhưng mà bọn họ vẫn không làm ra bất kỳ động tác nào.

Bởi vì bọn họ chú ý thấy Vô Danh căn bản không thèm để ý đến thiếu nữ trước mắt này.

Nhưng năm nay bản lĩnh gì có thể bọn họ không có nhưng khả năng nhìn mặt nói chuyện vẫn có a. Vô Danh không thèm để ý không phải là giả, vậy nói rõ hắn thật có thực lực.

Vì vậy, sau khi nhìn ra điểm ấy, trừ phi đầu bọn họ bị lừa đá nếu không sao có thể đứng ra quản chuyện này được?

- Các ngươi chờ đấy cho ta.

Hồ Vi cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, những tướng sĩ này cũng dám không nghe lời mình nói?

Hồ Vi lập tức bóp nát một ngọc phù cầu cứu.

Sau mấy chục hô hấp, mọt thanh niên cả người mặc chiến giáp xuất hiện ở cửa thành.

Trong tay hắn cầm mọt thanh trường thương quét mắt toàn trường, cuối cùng ánh mắt của hắn rơi vào trên người Hồ Vi, nói:

- Tiểu Vi, có chuyện gì xảy ra?

- Anh, hắn đánh bị thương nặng Thiên Mã của ta còn không nói, nhưng hắn dám trước mặt mọi người mắng ta.

Hồ Vi nhìn thấy anh của mình đến nên không sợ gì nữa, vì vậy cô nhìn Vô Danh không che giấu sát ý chút nào.

- Cho ngươi hai cái lựa chọn.

Hồ Sâm nhìn chằm chằm Vô Danh nói:

- Thứ nhất, bồi thường một Thiên Mã giống nhau như đúc cho em gái ta; thứ hai, ngươi bồi thường mười vạn Trung Phẩm Tiên Thạch.

Mười mấy thanh niên nam nữ nghe thấy điều kiện của Hồ Sâm thì ý thức được hắn muốn lừa biph Vô Danh.

Ai có thể bồi thường giống nhau như đúc a?

Vậy thì chỉ có thể chọn lựa chọn thứ hai.

Mười vạn Trung Phẩm Tiên Thạch?

Xin nhờ!

Mười vạn Trung Phẩm Tiên Thạch có thể mua được mười con Thiên Ma khác được không?

- Ta nghĩ ngươi còn có một việc chưa rõ ràng.

Vô Danh nói:

- Là em gái của ngươi phóng ngựa đụng ta trước.

- Nhưng bây giờ ngươi không sao.

Hồ Sâm nhìn Vô Danh nói.

- Ta không sao là vì tu vi của ta không tệ lắm.

- Nếu ngươi cso thể lông tóc không tổn thương giết Thiên Mã này thì ta có thể hiểu là ngươi có thể tránh được đúng không?

- Em gái của ngươi không hiểu chuyện, cũng nên có người dạy cô ta không phải hả?

- Ngươi nói cái gì?

Nghe thấy Vô Danh nói như vậy, trong mắt Hồ Sâm lóe lên một đạo sát cơ nói.

- Chậm đã.

Diệp Hạo nhìn thấy Vô Danh muốn đánh nhau bước lên nói.

Vô Danh định nói cái gì nhưng Diệp Hạo liếc nhìn hắn một cái.

- Vừa rồi, người nói bạn của ta làm bị thương Thiên Mã phải bồi thường mười vạn đúng không?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Không sai.

Hồ Sâm không biết trong hồ lô của Diệp Hạo bán thuốc gì, nhưng hắn vẫn cường ngạnh nói ra.

- Ngươi sở dĩ dám cường thế như vậy là bởi vì cha người là Hồ Hầu Tước đúng không?

- Phải thì sao?

Chuyện này không có gì phải giấu diếm.

- Như vậy thì theo ngươi nói, ta sẽ bồi thường mười vạn Trung Phẩm Tiên Thạch.

Diệp Hạo nói xong cung tay lên, trên mặt đất xuất hiện mười vạn khối Trung Phẩm Tiên Thạch.

Hồ Sâm và Hồ Vi liếc nhau, hai ngươi có thể thấy được vẻ khó tin của nhau.

Bởi vì Hồ Sâm đưa ra cái giá mười vạn Trung Phẩm Tiên Thạch chỉ là thuận miệng nói ra, không phải Vô Danh sẽ cò kè mặc cả sao?

Nhưng bọn họ không ngờ Diệp Hạo trực tiếp đưa ra mười vạn Trung Phẩm Tiên Thạch.

Hồ Sâm hơi trầm ngâm một chút, sau đó vung tay lên thu hết mười vạn Trung Phẩm Tiên Thạch vào trong túi càn khôn:

- Bạn của ngươi va chạm vào em gái ta có thể bỏ qua.

- Chậm đã.

Diệp Hạo cười tủm tỉm nói.

- Làm sao?

Sắc mặt Hồ Sâm bất thiện nói.

- Bạn của ta làm bị thương Thiên Mã của em gái ngươi đã tính toán rõ ràng, nhưng mà chuyện em gái ngươi va chạm vào bạn của ta có thể còn chưa tính toán rõ ràng a?

Diệp Hạo nhìn chằm chằm Hồ Sâm chậm rãi nói.

- Ngươi có ý tứ gì?

Nói đến đây, trong mắt Hồ Sâm tràn ra lăng lệ hàn ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận