Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3260: Phản Đồ Rất Nhiều

- Đại trưởng lão Tống Văn Hoa, tam trưởng lão Trử Lương Hiểu, tứ trưởng lão Mục Lương Thu, ngũ trưởng lão Ung Vĩnh Trường, thất trưởng lão Mã Yến Niên, bát trưởng lão Tôn Dược Sơn, cửu trưởng lão Trương Sở Duyệt.

Khi Chu Nhạc Hiền nói đến cửu trưởng lão Trương Sở Duyệt, sắc mặt đám người Long Xương Uyển đều thay đổi.

Vì sao?

Trương Sở Duyệt chính là biểu đệ của Long Xương Uyển.

Có thể nói chính là dòng chính.

Nhưng bây giờ Chu Nhạc Hiền lại nói Trương Sở Duyệt là người của Thái thượng trưởng lão.

- Đây là vu hãm.

Trương Sở Duyệt biến sắc nói.

- Không nên kích động.

Diệp Hạo nhìn Trương Sở Duyệt một cái nói.

- Để hắn nói hết đã.

Sắc mặt Trương Sở Duyệt thay đổi mấy lần.

Nhưng đáy mắt hắn tràn ngập bất an.

Sau khi Chu Nhạc Hiền nói ra sáu mươi tám cái tên xong mới ngừng lại, nghe đến đây đám người Long Xương Uyển cũng phải hãi hùng khiếp vía.

Lúc đầ bọn họ cho rằng phản đồ sẽ không vượt qua một phần tư, nhưng bây giờ bọn họ phát hiện số lượng phản đồ đã vượt qua một phần ba, thậm chí cách hai phần ba cũng không còn bao xa.

- Bây giờ các ngươi định làm gì?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Chuyện này . . . ?

Trên mặt Long Xương Uyển lộ ra vẻ giãy dụa.

Hiển nhiên hắn không ngờ rằng cao tầng trong công hội lại xuất hiện nhiều kẻ phải bộ như vậy.

Nếu xử lý toàn bộ, công hội không phải chỉ đơn giản là thương cân động cốt.

- Lúc này không thể do dự.

Tống Văn Tử cắn răng nói.

- Lúc này không xử lý, chẳng lẽ đợi đến khi bọn họ phản công sao? Phải biết trong thời khắc mấu chốt bọn họ phản công, sẽ trực tiếp chôn vùi công hội Luyện Khí.

- Lúc này chúng ta không thể mềm lòng.

Nhị trưởng lão Hoa Thu Nông phụ hoạ nói.

- Được.

Trầm ngâm một hồi, Long Xương Uyển vẫn hạ quyết tâm.

- Nhưng bây giờ vẫn còn một vấn đề.

Tống Văn Tử nhìn Long Xương Uyển nói.

- Đến cùng thì Cửu trưởng lão có phải là phản đồ hay không?

- Ta không phải là phản đồ.

Cửu trưởng lão Trương Sở Duyệt lập tức nói.

- Muốn chứng minh ngươi không phải phản đồ, đơn giản.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Sưu hồn là được.

Sắc mặt Trương Sở Duyệt lập tức trở nên khó coi.

- Ngươi cũng phải biết chuyện sưu hồn đối với tu sĩ mang ý nghĩa gì.

- Ta đương nhiên là biết, nhưng đây chính là cách duy nhất để chứng minh ngươi trong sạch.

Diệp Hạo nhìn Trương Sở Duyệt nói.

- Nếu không ngươi sẽ được xử lý giống bọn họ.

Trương Sở Duyệt vội vàng nhìn về phía Long Xương Uyển nói.

- Biểu ca, ngươi cảm thấy ta có thể phản ngươi sao?

Long Xương Uyển nhìn Trương Sở Duyệt ,ánh mắt tràn đầy phức tạp.

- Xin lỗi, lúc này ta cần sưu hồn.

- Ta tình nguyện chết, cũng sẽ không để ngươi sưu hồn.

Trương Sở Duyệt nghiêm túc nói.

- Trương Sở Duyệt, đến lúc này ngươi còn cứng đầu làm gì?

Đại trưởng lão Tống Văn Hoa cười lạnh nói.

- Từ mười năm trước ngươi đã trở thành người của Thái thượng trưởng lão rồi.

- Ngươi nói bậy cái gì?

Trương Sở Duyệt quát lớn.

- Ngươi cảm thấy bây giờ ngươi cãi lại, hội trưởng có thể sẽ bỏ qua cho ngươi sao?

Tống Văn Hoa ha ha cười nói.

- Đừng ngây thơ, dù hội trưởng có đáp ứng, phó hội trưởng cùng với hai vị trưởng lão khác cũng sẽ không đáp ứng.

Bây giờ đạn đã lên nòng, không bắn không được.

Trương Sở Duyệt trầm ngâm một hồi rồi quỳ ở trước mặt Long Xương Uyển.

- Biểu ca, cho ta một con đường sống.

Khắp khuôn mặt Long Xương Uyển đều là vẻ thất vọng.

Trước đó hắn còn ôm một tia hi vọng, thế nhưng lúc này toàn bô tia hi vọng đều tan vỡ, Trương Sở Duyệt thật sự đã phản bội hắn.

- Trương Sở Duyệt, ngươi cảm thấy dù hội trưởng cho ngươi một con đường sống, cái vị ở Khô Lâu tổ chức kia sẽ cho ngươi đường sống sao?

Tống Văn Hoa ha ha cười nói.

Nghĩ tới đây ánh mắt Trương Sở Duyệt lộ ra vẻ kinh hoàng.

- Trương Sở Duyệt, ngươi phải biết thủ đoạn của vị kia.

Tứ trưởng lão Mục Lương Thu nhàn nhạt nói.

Trên mặt Trương Sở Duyệt lộ ra thần sắc buồn bã.

- Biểu ca, thật xin lỗi.

Nói xong câu đó Trương Sở Duyệt vô lực ngồi bệt xuống dưới đất.

- Thực lực người đứng đầu Khô Lâu tổ chức thế nào?

Đáy lòng Long Xương Uyển lộ ra một tia cảnh giác.

- Ta không thể nói.

Trương Sở Duyệt cười khổ nói.

- Nói ra ta sẽ chết.

- Linh hồn ngươi có cấm chế?

Long Xương Uyển lập tức nhận ra.

- Trong linh hồn chúng ta có cấm chế, chỉ cần tiết lộ bất kỳ tin tức gì của Khô Lâu tổ chức, chúng ta đều sẽ bỏ mạng.

Trương Sở Duyệt tuyệt vọng nói.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Cấm chế ta có thể giải.

- Cái gì?

Toàn bộ đám người Trương Sở Duyệt đều ngẩn ra.

Quả thật có nhóm người muốn mượn gió bẻ măng, cũng có nhóm người muốn truỳ cầu vinh hoa phú quý, nhưng cũng nhóm người bị uy hiếp.

Giống như Trương Sở Duyệt.

Bởi vì có quan hệ họ hàng với Long Xương Uyển nên trong ba trưởng lão, hắn chính là người ít bị nghi ngờ nhất.

- Ta có thể giúp ngươi giải trừ cấm chế trong thức hải của ngươi, nhưng điều kiện tiên quyết là ta phải dò xét ký ức của ngươi.

Diệp Hạo nhìn Trương Sở Duyệt nói.

- Bởi vì ta cần biết rõ ngươi có phải bị uy hiếp hay không.

- Được.

Trương Sở Duyệt nói xong liền mở rộng thức hải của mình, tùy ý Diệp Hạo xem xét.

Diệp Hạo triệu hoán chiến khôi đang núp trong bóng tối.

Tu vi của chiến khôi là Kim Thế cảnh hậu kỳ, Diệp Hạo không cảm thấy chuyện này có khó khăn gì.

Khi chiến khôi xuất thủ, rất nhanh Diệp Hạo đã biết vì sao cửu trưởng lão công hội Luyện Khí lại phản bội.

Người thiết lập cấm chế trong thức hải của bọn họ có tu vi Kim Thế cảnh trung kỳ.

Khi biết rõ được điểm ấy, Diệp Hạo cũng biết vì sao họ lại phải bội.

Bởi vì tuyệt vọng.

Ước chừng qua mười lần hô hấp, cấm chế trong thức hải Trương Sở Duyệt lặng yên xoá đi.

Khi Trương Sở Duyệt nhận ra cấm chế biến mất, trên mặt tràn ngập sợ hãi lẫn vui mừng.

- Diệp công tử, ngươi . . . sao ngươi có thể làm được? Vị kia chính là Kim Thế cảnh trung kỳ đấy.

Đám người Long Xương Uyển đều hoảng sợ.

Kim Thế cảnh trung kỳ?

Ngươi chắc không phải đang nói đùa chứ?

Công hội Luyện Khí có thủ đoạn Kim Thế cảnh sơ kỳ, nhưng thủ đoạn này trừ phi đối mặt với nguy cơ sinh tử, nếu không sẽ không sử dụng bừa bãi.

Mà lần này công hội Luyện Khí cũng đã lấy ra thủ đoạn Kim Thế cảnh sơ kỳ.

Nhưng bây giờ bọn họ lại phát hiện Khô Lâu tổ chức có Kim Thế cảnh trung kỳ.

Nếu vậy thì phải đánh làm sao đây?

Căn bản cũng không phải là đối thủ.

Chờ đã.

Nếu vị kia của Khô Lâu tổ chức là Kim Thế cảnh trung kỳ, vậy vì sao Diệp Hạo lại có thể phá giải cấm chế của đối phương?

Trừ phi tu vi của Diệp Hạo cao hơn.

Ngay khi nhận ra được điểm đây, bọn họ đều dùng ánh mắt tràn ngập sáng rực để nhìn Diệp hạo.

- Tu vi của ta còn chưa cao như vậy đâu.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Là hộ đạo giả sau lưng ta ra tay.

- Hộ đạo giả?

Đám người khẽ giật mình.

Kỳ thật trước đó bọn họ cũng có suy đoán qua như vậy.

- Diệp công tử, an nguy của Đệ Thất vực đành nhờ vào ngươi.

Long Xương Uyển cung cung kính kính thi lễ với Diệp Hạo.

- Ta có thể giúp các ngươi, nhưng ta có điều kiện.

Diệp Hạo nghĩ một hồi nói.

- Diệp công tử, ngươi nói.

Long Xương Uyển nói gấp.

- Ta cần tài nguyên, đẳng cấp cao tài nguyên, số lượng lớn.

Diệp Hạo nhìn Long Xương Uyển nghiêm túc nói.

- Công hội Luyện Khí ta sẽ tận lực thoả mãn ngươi.

Long Xương Uyển trịnh trọng nói.

- Nhớ kỹ lời của ngươi nói.

Diệp Hạo thản nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận