Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2562: Trường Sinh Tuyền

Hỏa Hân Nhi cũng một thiếu niên chí tôn. Bởi vậy nàng biết rất rõ thiếu niên chí tôn mang ý nghĩa gì?

Nhưng bây giờ Thái Sử Vĩnh Huy lại tiện tay đánh chết một thiếu niên chí tôn còn mạnh hơn cả nàng.

- Ta còn chưa từng ăn Thần Loan bao giờ?

Ánh mắt Sắc Vi tiên tử lập tức phát sáng lên.

- Các ngươi không sợ Thần Loan nhất tộc tìm tới cửa sao?

Hỏa Hân Nhi cảm thấy vẫn nên đi thuyết phục một chút.

- Không sợ.

Dược Tị Thế vừa cười vừa nói.

- Chúng ta cũng không phải là tu sĩ Đại Hoang vực các ngươi, cùng lắm thì quay người về Thần vực là được.

- Thế nhưng... thế nhưng.

Hỏa Hân Nhi lắp ba lắp bắp cũng không biết nên nói như thế nào?

- Ngươi lo lắng sẽ liên luỵ đến ngươi sao?

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Ta.

Hỏa Hân Nhi nói xong liền rũ đầu xuống. Diệp Hạo nói đến đây vung tay lên, Hỏa Hân Nhi phát hiện tướng mạo cùng khí tức của mình toàn bộ đều đã thay đổi.

- Ở trong Hỗn Độn thế giới này ta nghĩ không ai có thể xem thấu được hình dạng thật của ngươi đâu.

Diệp Hạo tự tin nói.

Đến giờ khắc này Diệp Hạo đã sớm thôi diễn thần thông thiên biến vạn hóa đến trình độ Hoàng cấp cao cấp rồi.

- Biến hóa chi thuật thật thần kỳ.

Hỏa Hân Nhi cảm ứng một hồi nói.

Bọn người Vương Túy Mặc cười không nói. Có thần thông nào của Diệp Hạo lại đơn giản đâu?

Sau khi Thần Loan được nướng chín Hỏa Hân Nhi cũng không còn kiêng kỵ gì mà ngồi cùng một chỗ với đám người Diệp Hạo ăn như gió cuốn. Bọn họ vừa ăn toàn thân cũng tỏa ra từng làn tinh khí.

- Diệp Hạo, ta phát hiện hình như bản nguyên của ta có thăng lên một chút thì phải.

Thái Sử Vĩnh Huy kinh ngạc nói.

- Hai người ngươi ăn đều là thiếu niên chí tôn, một thân tinh hoa của bọn họ đều ở trong máu thịt.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Dù bây giờ tiềm lực ngươi đã rất cao, nhưng vẫn có chút hiệu quả.

- Ta đột nhiên cảm thấy mình đã tìm ra được một con đường để tiến giai.

Thái Sử Vĩnh Huy xoa xoa đôi bàn tay nói.

- Nếu thường xuyên ăn hiệu quả sẽ yếu bớt, trừ phi ngươi có thể ăn được yêu thú cấp bậc cao hơn.

Diệp Hạo vừa nói vừa nhặt xương cốt trên đất.

- Ngươi nhặt xương cốt làm cái gì?

Thái Sử Vĩnh Huy không hiểu nói.

- Những xương cốt này đều có thể dùng để đúc trận với luyện khí đấy.

Diệp Hạo nhìn Thái Sử Vĩnh Huy một nói.

- Cũng không nên lãng phía làm gì?

- Loại chuyện này cứ giao cho ta là được.

Thái Sử Vĩnh Huy nói xong cũng vội vàng đi nhặt xương cốt.

Mấy người Sắc Vi tiên tử cũng nhao nhao đứng lên hỗ trợ nhặt xương cốt. Đợi đến đến khi đã nhặt hết toàn bộ Diệp Hạo mới xuất thủ hủy đi dấu vết.

- Ngươi xóa dấu vết làm cái gì?

Dược Tị Thế không hiểu nói.

- Mặc dù nói chúng ta không quan tâm Thần Loan nhất tộc cùng Thiên Ưng nhất tộc, nhưng cần gì phải tự rước thêm phiền toái chứ?

Diệp Hạo nói khẽ.

Đám người Dược Tị Thế không xuất thủ. Bởi vì bàn về thủ đoạn xóa đi dấu vết, bọn họ tự nhận vẫn kém hơn Diệp Hạo. Đợi đến khi xóa dấu vết xong một đoàn người Diệp Hạo lại bắt đầu bước đi sâu vào trong Hỗn Độn.

Theo việc đám người Diệp Hạo xâm nhập càng sâu cũng phát hiện số lượng tu sĩ Đại Hoang vực gặp phải cũng ngày càng nhiều.

- Địa vị của nhân tộc ở Đại Hoang vực có phải không được tốt lắm đúng không?

Mấy ngày sau Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi.

- Đại Hoang vực vạn tộc san sát.

Hỏa Hân Nhi nhẹ nhàng nói.

- Thực lực nhân tộc xếp phía trước, nhưng điều kiện tiên quyết là Yêu tộc không liên thủ.

- Yêu tộc mạnh như vậy sao?

Diệp Hạo cau mày nói.

- Nếu không phải do nội bộ Yêu tộc mâu thuẫn, Nhân tộc đã sớm bị hủy diệt dưới móng sắt của Yêu tộc rồi.

Hỏa Hân Nhi khẽ thở dài.

- Đại Hoang vực các ngươi không phải có một cấm kỵ cường giả Phá đạo nhân sao?

- Phá đạo nhân cũng chính là nguyên nhân thứ hai mà Yêu tộc không dám động thủ với Nhân tộc.

- Vì sao?

Bạch Tiểu Bạch xen vào hỏi.

- Đại đạo Phá đạo nhân đi chính là sát đạo.

Hỏa Hân Nhi nói khẽ.

- Bên trong sát đạo cũng gồm có ám sát chi đạo, ta nghe nói đã từng có một cường giả đại năng ra tay với Nhân tộc, kết quả là Phá đạo nhân không những diệt tộc của đối phương mà còn dùng ám sát chi đạo đánh chết cường giả đại năng kia.

- Bên trong Yêu tộc có bao nhiêu cường giả đại năng?

- Mười vị trí đầu trong Yêu tộc cơ hồ đều có cường giả đại năng tọa trấn, nhưng ta nghe nói trạng thái của cường giả đại năng không ổn định bởi vậy thực tế người cầm quyền là nửa bước đại năng.

Sau khi biết được tin tức này trong lòng Diệp Hạo cũng có chút tính toán.

- Bây giờ các ngươi vẫn còn muốn tiếp tục xâm nhập sao?

Hỏa Hân Nhi trầm giọng hỏi.

Bởi vì nếu cứ tiếp tục xâm nhập sâu như thế này, có khả năng sẽ gặp phải cường giả không lường trước được.

- Đã đi đến nước này, chí ít cũng phải mở mang một chút kiến thức chứ.

Diệp Hạo hơi chút trầm ngâm nói.

Kim thân của Diệp Hạo đã đạt đến Thần Hoàng cảnh tầng thứ tám. Hắn cảm thấy dựa vào kim thân mà tung hoành ở Đại Hoang vực vẫn không có bao nhiêu vấn đề. Còn nếu thực sự gặp phải tình trạng không thể ngăn cản được, đến lúc đó chỉ cần vận dụng át chủ bài là được.

Đúng lúc này từ xa xa trên bầu trời xuất hiện một đầu Kim Long.

- Đây là truyền tấn ngọc phù của Mạc Vân Sơn.

Diệp Hạo khẽ giật mình.

- Lúc này Mạc Vân Sơn gửi truyền tấn ngọc phù làm gì? Chẳng lẽ Mạc Vân Sơn gặp phải vị Vũ tộc kia sao?

Thái Sử Vĩnh Huy cau mày nói.

- Đi xem một chút.

Diệp Hạo nói xong liền thúc giục thuyền mây phóng nhanh như bôn lôi bay về phía xa. Chỉ sau mấy phút đồng hồ đám người Diệp Hạo đuổi tới. Lúc này bọn họ mới kinh ngạc phát hiện Mạc Vân Sơn cùng với mấy chục thiếu niên chí tôn đang giằng co với gần một trăm Yêu tộc. Mà người đang giằng co với Mạc Vân Sơn là một thanh niên tóc vàng tài hoa xuất chúng.

- Diệp huynh.

Mạc Vân Sơn nhìn thấy Diệp Hạo đến ánh mắt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng. Diệp Hạo gật đầu một cái rồi mang theo một đoàn người Thái Sử Vĩnh Huy đi tới bên người Mạc Vân Sơn.

- Xảy ra chuyện gì?

Diệp Hạo thấp giọng hỏi.

- Chúng ta ở chỗ này phát hiện Trường sinh tuyền.

Mạc Vân Sơn nói khẽ.

- Trường sinh tuyền?

Ánh mắt Diệp Hạo lập tức phát sáng lên.

Hắn không ngờ ở đây còn có thể gặp được Trường sinh tuyền.

- Trường sinh tuyền ở đâu?

Diệp Hạo nói xong liền nhìn về bốn phía.

Mạc Vân Sơn chỉ vào một ao nước nhỏ khô khốc cách đó không xa.

- Trường sinh tuyền ngay ở chỗ này.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua cau mày nói.

- Ở đây nào có suối nước chứ?

- Trường sinh tuyền đã khô cạn, nhưng hồ nước ở đây vẫn còn một chút, đến lúc đó chắc cũng có lẽ lấy được một ít Trường sinh tuyền.

Mạc Vân Sơn vừa nói đến đây một con voi đen như mực hạ xuống vùng thế giới này. Trên người con voi tràn ngập chấn động ngập trời. Một đôi mắt lạnh lẽo tản mát ra sát ý dữ tợn.

- Một là cút, hai là chết?

Con voi lạnh lùng nói.

- Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ?

Mạc Vân Sơn hừ lạnh nói.

Mạc Vân Sơn chính là thiếu tông chủ Tuyên Cổ hoàng triều. Có bao giờ phải sợ ai chứ?

Xoát!

Thân ảnh con voi biến mất. Cùng lúc đó thân ảnh của Mạc Vân Sơn biến mất theo, sau một khắc ở không gian cách đó không xa, hai bóng người đang hung hăng đụng vào nhau. Mạc Vân Sơn ở giữa không trung liên tiếp lùi lại mấy bước, mà coi voi kia lại không nhúc nhích tí nào.

- Ngươi không được.

Con voi kia lạnh lùng nói.

- Vừa rồi cùng lắm chỉ làm nóng người, ngươi cho rằng ngươi rất mạnh sao?

Khóe miệng Mạc Vân Sơn toát ra ý cười lạnh như băng, ngay sau đó bàn tay của hắn nắm về phía hư không.

- Kiếm.

Ầm một tiếng một đạo kiếm ngân kinh diễm vang dội toàn bộ thiên hạ. Mạc Vân Sơn mang theo chiến kiếm, khí thế toàn thân cũng lập tức thay đổi. Mạc Vân Sơn giống như hóa thành một chuôi thần kiếm trùng tiêu.

- Nhân kiếm hợp nhất.

Ánh mắt Diệp Hạo lộ ra vẻ kinh ngạc.

Sưu!

Thân ảnh Mạc Vân Sơn biến mất ở nơi xa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận