Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1133: Cự Đầu thì như thế nào?

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------

- Thần Cảnh có phải chí cao vô thượng hay không?

Như Ý nhẹ giọng hỏi.

- Thần cảnh có phải chí cao vô thượng hay không ta không biết, ta chỉ biết sau khi ta đặt chân đến Thần Cảnh đã từng thôi diễn qua, lúc Cửu Trọng Thiên sụp đổ sẽ xuất hiện một Thần Cảnh.

Lão giả nhẹ giọng nói.

- Mà vị Thần Cảnh kia còn cùng một nhịp thở với ta, đó cũng là lý do vì sao ta sẽ lưu lại một giọt Tinh Huyết.

- Tinh Huyết?

Nghe vậy sắc mặt Như Ý không khỏi biến đổi.

- Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi cảm thấy một giọt Thần Huyết của ta có thể để ngươi đặt chân đến Thần Cảnh sao?

Lão giả lại cười nói.

- Một giọt Thần Huyết của ta có lẽ có thể giúp tu sĩ bình thường đánh vỡ giam cầm Tiên Vương, nhưng có thể đặt chân lên Thần cảnh hay không, ta không dám nắm chắc.

Như Ý nhẹ gật đầu.

- Tiền bối, ta muốn biết ta đặt chân đến Thần Cảnh có thể bảo trụ được Cửu Trọng Thiên không?

- Được.

- Bất quá lúc ta thôi diễn còn phát hiện một việc.

- Chuyện gì?

- Bên trong số mệnh tựa hồ xuất hiện một biến số.

- Biến số gì?

- Ta không biết rõ.

Lão giả nhẹ nhàng lắc đầu, nói đến đây lão giả dời chủ đề.

- Được rồi, những gì nên nói đều đã nói hết.

- Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh tiền bối.

Nhìn thấy lão giả muốn tiêu tán Như Ý lập tức hỏi.

- Thái Cổ.

- Thái Cổ?

Nghe được cái tên này Như Ý không khỏ biến sắc.

- Tiền bối, có phải có thời đại Thái Cổ hay không?

- Trước Thượng Cổ là Thái Cổ.

- Vì sao thiên địa lại không có dấu vết của Thái Cổ?

- Bởi vì Thái Cổ hoàn toàn sụp đổ ta mới đặt chân lên Thần Cảnh.

Lão giả nói đến đây trên mặt cũng thổn thức.

- Ta muốn biết thiên địa còn có cao thủ thời kỳ Thái Cổ hay không?

- Lúc Thái Cổ sụp đổ cường giả Bán Thần Cảnh vẫn có thể sống sót.

Lão giả trầm mặc một hồi mới nói.

- Bất quá thời kỳ đó cường giả Bán Thần cũng không có bao nhiêu.

- Tại sao?

- Bởi vì cuối thời kỳ Thượng Cổ đại kiếp lần nữa tiến đến, cường giả Bán Thần thời Thái Cổ cùng Thượng Cổ liên thủ, lại tăng thêm ta năm đó cũng lưu lại thế gian chuẩn bị, lúc này khó khăn lắm mới chặn lại được đại kiếp cuối Thượng Cổ, bất quá thời Kim Cổ lại không có ta hậu thủ, mà cường giả Bán Thần thời Thái Cổ cùng Thượng Cổ cũng chết hơn phân nửa.

Nghe được như thế trong lòng Như Ý trở nên trĩu nặng.

Dù cường giả Bán Thần thời Thái Cổ cùng Thượng Cổ nguyện ý xuất thủ, chẳng lẽ có thể đỡ nổi đại kiếp Cửu Trọng Thiên?

Đáp án là không thể.

Như Ý rất rõ ràng Thượng Cổ Thời Kỳ sở dĩ có thể ngăn cản đại kiếp đa phần vì lão giả này đã lưu lại chuẩn bị phía sau.

Bất quá nghĩ đến bản thân chiếm được một giọt Tinh Huyết của lão giả, ánh mắt Như Ý trở nên kiên định.

Thần Cảnh!

Nàng nhất định sẽ đặt chân cảnh giới này.

Thân ảnh lão giả tiêu tán, sau đó nàng nhanh chóng nuốt giọt tinh huyết vào bụng.

Thần Huyết vô cùng bá đạo.

Sau một khắc, lực lượng kinh khủng lan tràn đến tứ chi bách hải Như Ý.

Dù nhục thân nàng cũng đã đến Vô Thượng Kim Thân nhưng vẫn không tiếp nhận nổi mà hôn mê đi.

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần - truyenyy.com)

. . .

Có lẽ Tâm Ma cũng không biết rõ bên trong quyển trục của Như Ý có một giọt Thầy Huyết.

Nếu không hắn sẽ không trả lại cho nàng đâu.

Đáng tiếc trên đời này không có nếu như.

Tâm Ma rời khỏi Tiểu Trúc thì tìm một sơn động yên lặng tiến hành tu luyện.

Một đời tu luyện trong mộng ảo lúc nãy khiến tâm cảnh hắn tăng lên rất nhiều.

Tâm cảnh tăng lên kéo theo tu vi.

Cứ như vậy tu luyện nửa tháng, Tâm Ma mời rời khỏi sơn động.

Đi tới cửa Địch gia mới phát hiện nới đó vẫn như cũ có không ít thanh niên.

- Vẫn còn báo danh sao?

Tâm Ma đang kinh ngạc một thanh niên ngạc nhiên chạy tới.

- Vô Danh công tử.

Tâm Ma nhìn về phía thanh niên khẽ giật mình, chợt nhàn nhạt nói.

- Làm sao lại như thế này?

- Hôm nay bắt đầu vòng thi tuyển cuối cùng.

- Đã tiến hành mấy vòng rồi hả?

- Đúng vậy.

- Địch gia đang chọn lựa.

- Đi nhìn xem.

Thạch Tín nhẹ gật đầu sau đó đi theo Tâm Ma vào đại môn Địch gia.

Phụ trách cửa ra vào Địch gia là một vị Trưởng Lão lớn tuổi.

- Địch Hạo Trưởng Lão, Thạch Tín hữu lễ.

Thạch Tín tiến lên một bước đi tới trước mặt Trưởng Lão nói.

- Ừm, có chuyện gì?

Địch Hạo không bày dáng vẻ kiêu ngạo đối với Thạch Tín.

Bởi vì tương lai Thạch Tín có thể đi đến cấp độ này của hắn.

- Vị này là Vô Danh công tử, hắn muốn vô nhìn một chút.

Thạch Tín chỉ vào Tâm Ma bên người nói.

- Vô Danh?

Địch Hạo nghi ngờ đánh giá Tâm Ma một cái.

Tiên Vực có người như vậy sao?

- Đich Hạo Trưởng Lão, chẳng lẽ đã quên thập nhị phẩm Tôn cấp Trận Sư đã chèn ép Ẩn Khách, Chu Duyên, La Nhiên sao?

Thạch Tín truyền âm nhắc nhở.

Nghe vậy toàn thân Địch Hạo chấn động.

Lão làm sao không biết sự kiện kia được.

Tin tức thập nhị phẩm Tôn cấp Trận Sư truyền đi đã kinh trụ toàn bộ Tiên Vực.

Địch Phủ càng được nhận tin tức đầu tiên.

Bất quá rất nhiều tu sĩ vẫn giữ thái độ hoài nghi với nó, cảm thấy Tâm Ma không thể nào là thập nhị phẩm Tôn cấp Trận Sư. Bất quá mặc kệ có phải hay không vẻn vẹn thực lực hắn có thể áp bách ba người Ẩn Khách đã chứng minh Tâm Ma chính là cường giả trong thiên kiêu.

- Vô Danh công tử, mời.

Địch Hạo vội nói.

Tâm Ma nhàn nhạt gật đầu rồi dưới sự dẫn đường của Địch Hạo đi tới quảng trường Địch gia.

Bốn phía quảng trường đứng mấy ngàn tu sĩ.

Mà ở giữa sân có trên trăm tên tu sĩ đang luyện chế Tiên Đan.

- Vô Danh công tử, xin mời đi theo ta.

Địch gia dù có Tiên Vương tọa trấn cũng không có khả năng bắt cường giả thiên kiêu đứng đây, bởi vậy Địch Hạo dẫn Tâm Ma đi tới chỗ ngồi của thiên kiêu.

Vô Danh đến làm thu hút sự chú ý của một vài tu sĩ giữa sân.

- Vị này là ai?

- Cường giả thiên kiêu?

- Tại sao tới bây giờ ta vẫn chưa gặp qua hắn?

- Không có thân phận thiên kiêu ai lại tới nơi này?

Ngay lúc thiên kiêu giữa sân nghi ngờ Tâm Ma lại đi tới vị trí cao hơn ngồi xuống.

Địch Hạo nhìn thấy Tâm Ma thảnh niên ngồi vào vị trí cao nhất nói.

- Vô Danh công tử, cái này… đây là chuẩn bị cho Tiểu Bá Vương.

- Tiểu Bá Vương?

Nghe được ba chữ này Thạch Tín sợ hết hồn nói.

- Vô Danh công tử, Tiểu Bá Vương thế nhưng là Cự Đầu Đằng Long Các.

- Cự Đầu mà thôi.

Khiến Thạch Tín không ngờ Tâm Ma lại tùy ý nói ra câu này.

- Vô Danh công tử, Tiểu Bá Vương cũng không phải hạng đơn giản, ngươi muốn ngồi lên vị trí này, khẳng định sẽ phải tranh chấp với hắn.

Địch Hạo nhẹ giọng khuyên nhủ nói.

- Ý ngươi là vị trí này ta ngồi không được?

Ánh mắt Tâm Ma lạnh lùng nói.

- Không.

Đối với người tùy tiện có thể xuất ra ba kiện Cấm Khí, Địch Hạo nào dám đắc tội.

- Vậy đừng nói nữa.

Tâm Ma nói xong vững vàng ngồi vào vị trí mà Địch gia chuẩn bị cho Tiểu Bá Vương.

Địch Hạo nhìn thấy một màn khuôn mặt chỉ tràn đầy cười khổ.

Rời đi nơi này rồi chạy thẳng tới vị trí của cao tầng Địch gia.

Kỳ thật cao tầng Địch gia cũng đã chú ý tới một màn này.

- Địch Hạo, vị kia là ai?

Gia chủ Địch gia - Địch Hỏa trầm giọng hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận