Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 234: Kết Cục Ma Đô

Dịch: Lương

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào



----------------------------------

- Trong một tháng thời gian cái APP này được đầu tư hơn 2 tỷ để tiến hành mở rộng phần mềm, hiện giờ, trên phương tiện truyền thông nào cũng thấy nó xuất hiện, hơn nữa cái này phần mềm này còn đang điên cuồng khuyến mãi mua sắm và ban thưởng.

Văn Lan trầm giọng nói tiếp:

- Theo tôi đoán, chỉ sợ đối phương đã bỏ ra 10 tỷ để tiến hành mở rộng.

Trong mắt Lâm Nhu Nhi lóe lên vẻ chấn động.

Bởi vì cho dù Lâm gai của cô cũng không cầm ra được 10 tỷ để tiến hành mở rộng một cái APP di động thế này.

- Có người nói tương lai sắp tới là thời đại của internet.

Lương Tử lúc này lên tiếng:

- Bất quá, internet bây giờ có rất nhiều hình thức kinh doanh, không cẩn thận có thể sẽ trắng tay.

- Tôi thủy chung cho rằng internet không cách nào thay thế kinh doanh thực cả. Lâm Nhu Nhi trầm mặt một chút rồi nói ra suy nghĩ của mình.

- Tôi cũng cho như vậy.

Mạn La đồng ý phụ họa.

- Như vậy chúng ta cùng nhìn xem cái nào hơn cái nào a?

Lương Tử khẽ mỉm cười nói.

Lương Tử cho đếb giờ không nghi ngờ việc các nàng không kiếm ra tiền? Vấn đề là kiếm nhiều hay kiếm ít mà thôi.

Lấy thên phú buôn bán của Lâm Nhu Nhi, không có khả năng kiếm tiền sao chứ?

Đương nhiên không rồi!

(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần - )



Theo việc các Tông Sư cò vây Trung quốc thua trong tay Ko Mitsuru, tin tức truyền ra rất nhanh làm cà nước xôn xao.

Bởi vì bất kỳ một vị Tông Sư đều đã từng có được dành hào danh thủ quốc gia, mà Ko Mitsuru có thể đánh bại họ nói rõ thực lực bản thân ông rất mạnh.

- Ko Mitsuru tiếp nhận phỏng vấn, ngang nhiên tuyên bố sẽ đánh bại từng vị danh thủ quốc gia của Trung Quốc, đồng thời ông ta còn báo ra tên họ của vị cao thủ kế tiếp mà mình muốn đánh bại.

- Tên lùn J Quốc này quá ngông cuồng rồi!

- Kỳ Vương Đại Tây Bắc của chúng ta cũng dám khiêu chiến, hắn không biết chữ “chết” viết như thế nào à?

- Thực lực Ko Mitsuru không thể coi thường đâu.

- Hi vọng Tạ Thương có thể hạ thấp uy phong của tên kia.

- Nhất định có thể thắng được tên J Quốc này.

Trong lớp, đám bạn xung quanh đều đàm luận tin tức này nhưng Diệp ca ta chả quan tâm, nhưng một thiệp mời xuất hiện trên internet hấp dẫn ánh mắt của main.

- Học bá Diệp Hạo, đến lược cậu xuất thủ!

(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần - )

...

Sau khi Diệp Hạo nhìn thấy thiệp mời, trong lòng có loại xúc động muốn chửi thề mẹ nó.

Chuyện này và bản thân mình có quan hệ mẹ gì đâu a!

Chưa đến 5 phút thời gian, Diệp Hạo mở điện thoại ra nhìn lại thì phát hiện thiệp mời này đã trở thành đầu đề của các tờ báo nổi tiếng.

Cùng lúc đó Inernet cũng xuất hiện rất nhiều bình luận có quan hệ với thiệp mời,

- Học bá Diệp Hạo có thể nghịch chuyển càn khôn hay không?

- Hình như chính miệng Khinh Y đã nói Diệp Hạo có trình cờ vây hơn cả một danh thủ quốc gia nha.

- Không biết Diệp Hạo có thể xuất thủ hay không?

Diệp Hạo cảm thấy phiền não của mình lại đến nữa rồi, vì theo thời gian, sẽ càng có nhiều người làm phiền hắn cho xem.

- Những người này có phải quá rảnh rỗi nên sinh nông nổi?

Viên Cao Tinh lên tiếng bênh vực Diệp Hạo.

- Đúng vậy a, các người có phải cảm thấy Diệp Hạo quá toàn năng, có phải khi Thế Giới hủy diệt, Diệp Hạo cũng phải đi cứu vớt chúng sinh?

Tiếu Lão Thực nhẹ nhàng gật đầu phụ họa theo.

- Diệp Hạo, lúc tôi đến thấy rất nhiều phóng viên đang tập trung đến đây, những kí giả này có phải đến phỏng vấn cậu không a?

Lúc này, Trịnh Tiểu Long ngồi một bên nói.

- Cái gì?

Sắc mặt Diệp Hạo biến hóa.

- Nhìn bộ dáng bọn họ tám thành là đến tìm cậu.

Trịnh Tiểu Long nói đến đây rồi xoa xoa đôi bàn tay, trên mặt lộ ra thần sắc nịnh nọt:

- Diệp Hạo, cậu có thể hay không cho tôi mượn thêm 1000?

- Tôi trước đó không phải vừa cho cậu 1000 sao?

Diệp Hạo khẽ giật mình hỏi lại.

Trịnh Tiểu Long nghe được Diệp Hạo trả lời như vậy liền nói

- Cái này… mới tìm được bạn gái, nên tiêu sài có chút lớn, đến tháng sau, khi tiền sinh hoạt của tôi đến, tôi sẽ trả hết cho cậu.

- Trên người tôi hiện tại không có dư.

- Vậy cậu chuyển khoản qua ngân hàng cho tôi đi, hihi.

Trịnh Tiểu Long vẫn không cảm thấy xấu hổ, vẫn tiếp tục nài nỉ.

Diệp Hạo cứng họn nhìn thằng bạn cùng phòng với mình.

Ý mình đã rõ như thế rồi mà tên này còn giả mù sa mưa?

- Nếu cậu cảm thấy chuyển khoản không tiện tôi có thể đề cử với cậu một cái APP. Trịnh Tiểu Long vừa nói vừa mở điện thoại của mình lên chỉ vào một cái APP.

- Chỉ cần cậu biết tài khoản ngân hàng và số điện thoại di động, có thể tùy thời chuyển khoản cho tôi, rất thuận tiện a.

- Đến, cậu quét cho tôi một cái mã hai chiều đi.

Khóe miệng Diệp Hạo giật một cái.

Hắn chưa từng gặp qua tên nào mặt dày tên này cả.

Tôi có APP rồi.

Diệp Hạo bất đắc dĩ trả lời.

- Vậy chuyển khoản cho tôi đi a.

Trịnh Tiểu Long vội nói tiếp:

- Số tài khoản của tôi là xxxxxx.

Diệp Hạo nghe một lần đã nhớ kỹ, sau đó gửi cho Trịnh Tiểu Long 1000:

- Bạn hiền, tôi rút lui trước.

Trịnh Tiểu Long vỗ bả vai Diệp Hạo một cái, thừa dịp hắn quay đã len lén chạy mất.

Đợi khi Trịnh Tiểu Long rời đi, Diệp Hạo bất đắc dĩ cảm thán.

- Tôi rốt cục cũng biết tại sao hai người các cậu vẫn cho Trịnh Tiểu Long mượn tiền dù đã qua nhiều lần như thế rồi.

- Đừng nói nữa, ký ức toàn nước mắt a.

Tiếu Lão Thực cười khổ đáp lời.

Sau khi tan học, Diệp Hạo thu thập một chút rồi chuồn gấp.

- Tôi cũng chuẩn bị rút lui đây.

- Diệp Hạo về rồi hả?

Đám phóng viên như lang hổ chặn cửa trưởng chẳng biết phát sinh chuyện gì mà không thấy Diệp Hạo đâu cả.

Sau khi rời phòng học, hắn nhanh chóng trở về nhà.

Diệp Hạo đã quyết định không xuất hiện trên trường nữa.

Vừa về đến biệt thự, hắn thấy tam nữ Thanh Thanh, Đường Phiên Phiên và Mai Doãn Tuyết đang thân mật nói chuyện phếm ở đình viện.

Thanh Thanh nhìn thấy Diệp Họa liền đứng lên.

- Công tử.

Nếu như nói lúc trước, các nàng cảm thấy rất khó chấp nhận khi đi theo Diệp Hạo, thì sau khi Diệp Hạo cường thế xuất thủ, các nàng đã ý thức được suy nghĩ của mình đã sai.

Diệp Hạo thần bí lại rất cường đại.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

- Lang Tộc có đến Thần Nông Giá tìm các cô không?

- Không có.

Thanh Thanh vừa nói xong mới kinh ngạc phát hiện bản thân hiện giờ đã nhìn không thấu tu vi Diệp Hao nữa.

- Công Tử, cậu hiện tại có tu vi gì?

Thanh Thanh trầm ngâm một chút vẫn hỏi:

- Phân Thân Cảnh.

Diệp Hạo không nói bản thân đạt đến Phân Thân Cảnh tầng hai, nếu không sẽ gây đã kích rất lớn cho ba nữ.

- Công Tử, tu vi cậu tăng lên quá nhanh đi?

Đường Đường kinh ngạc thốt ra thành lời.

- Các cô vẫn tốt chứ?

Diệp Hạo xấu hổ, gãi gãi đầu đánh trống lãng qua chuyện khác.

- Cậu biết không, tôi hiện tại vẫn đang dậm chân tại Luyện Hồn Cảnh.

Đường Đường ủy khuất nói.

- Ai bảo cô không tu luyện cho tốt?

- Người ta rất nghiêm túc tu hành nha, chưa bao giờ lười biếng cả.

Đường Đường nghe Diệp Hạo nói mình lười biếng, lập tức phồng má lên phủ nhận.

- Công Tử, sao cậu gọi chúng tôi trở về lúc này thế?

Thanh Thanh hỏi rất muốn biết vần đề.

- Thanh Đồng Tiên Điện đường sắp mở ra, ta định cho mọi người vào tìm kiếm chút cơ duyên.

Diệp Hạo trả lời.

- Thanh Đồng Tiên Điện? Công tử nói một chút về nơi này xem.

Diệp Hạo lập tức nói các sự tình liên quan đến Thanh Đồng Tiên Điện ra một lần.

Kỳ thật Diệp Hạo biết cũng không nhiều, nhưng hắn kết hợp ký ức Hắc Long với những sự việc Hiểu Minh kể, rồi dung hợp một số tình huống đại khái nói luôn một lần.

- Thanh Đồng Tiên Điện có thể ẩn chứa đại cơ duyên a.

Mặc Mặc nói khẽ.

- Đương nhiên, chứ khi không gọi các cô trở về làm gì.

Diệp Hạo cười đáp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận