Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2768: Thất Vọng Đau Khổ

- Bây giờ nói tha mạng có phải quá muộn rồi không?

Diệp Hạo luân động thiên địa lư đồng đập tới đánh bể nát đầu thiếu niên chí tôn đòi tha mạng kia. Ba thiếu niên chí tôn còn lại đều biến sắc. Không qua bao lâu Diệp Hạo đã giải quyết xong ba thiếu niên chí tôn còn lại.

- Còn hai mươi người.

Lúc này Nguyệt Hoa đi tới.

Qua đoạn thời gian này, hắn miễn cưỡng đã khôi phục được một chút.

- Tầm mười lần hô hấp nữa thôi bọn họ sẽ đi ra.

Diệp Hạo cảm ứng một hồi nói.

- Không thể để cho hai người này chạy.

Tất Xuân trầm giọng nói.

- Đúng vậy, bây giờ tên của ngươi đã vọt tới thứ tư, giết hai mươi người này là có thể vọt tới ba vị trí đầu.

Đan Linh gật đầu nói.

Ánh mắt Diệp Hạo trở nên sáng lên.

Rốt cuộc cũng đến ba vị trí đầu.

Thật không dễ dàng gì.

Sau mười lần hô hấp, túi vải kia đã rách toạc, hai mươi thiếu niên từ trong đó đi ra, nhưng khi bọn ho nhìn thầy toàn trường, sắc mặt nguyên một đám đều trở nên âm trầm.

Bị bỏ lại.

- Chúng ta dừng tay giảng hòa được không?

Một thiếu niên chí tôn đứng ra nói.

- Vừa rồi khi các ngươi xuất thủ sao không nói dừng tay giảng hòa?

Diệp Hạo nói đến đây lập tức quát một tiếng.

- Xuất thủ.

Sau một khắc, Diệp Hạo đã vận dụng Tố Bản Hoàn Nguyên thuật. Chỉ thấy hai mươi thiếu niên chí tôn lại về bên trong túi vải mới ra vừa rồi.

Thời gian nghịch chuyển!

Cũng đúng lúc này Diệp Hạo sử dụng thiên địa lư đồng đật tới hai mươi thiếu niên chí tôn kia.

Phốc!

Phốc!

Phốc!

Thiên địa lư động lập tức đập chết sáu thiếu niên chí tôn, đả thương nặng tám thiếu niên chí tôn.

Thiếu niên chí tôn còn sức chiến đấu không quá sáu người. Cũng không thể nói hai mươi thiếu niên chí tôn này không thể chịu nổi, chủ yếu là bởi vì những thiếu niên chí tôn này không có bấy kỳ phòng bị gì.

Mà lúc này pháp lực trong cơ thể Diệp Hạo đã không còn tới một thành, hắn cắn răng mang theo thiên địa lư đồng đánh tới.

- Không tốt.

- Mau lui lại.

- Vừa rồi thời gian đã nghịch chuyển.

- Chạy mau.

Chỉ là sáu thiếu niên chí tôn này nào có cơ hội chạy trốn chứ?

Đám người Tiểu Lục ra tay toàn lực liều mạng cuốn lấy bọn họ.

Một người!

Hai người!

Ba người!

Khi Diệp Hạo đánh chết tới người thứ tư, hắn cũng không còn một tí pháp lực nào nữa. Hắn co quắp ngồi dưới đất thở hổn hển.

- Diệp Hạo, ngươi đừng xuất thủ, bọn họ giao cho chúng ta.

Lúc này Nguyệt Hoa nói,

Phải biết hai người này đều đã bị dính độc của Tiểu Lục. Mấy người Nguyệt Hoa ở một bên trợ giúp, làm sao không thể xử lý bọn họ được?

Sau mười lần hô hấp, hai thiếu niên chí tôn kia đã bị đánh đến hấp hối.

- Ca ca, mau tới bổ đao.

Tiểu Lục cười gọi Diệp Hạo.

Diệp Hạo đứng lên chém đầu hai thiếu niên chí tôn kia.

Khi chém xong, pháp lực Diệp Hạo vừa mới khôi phục lại tiêu hao sạch sẽ. Thân thể hắn lảo đảo, Tiểu Lục vội vàng tiến lên đỡ.

- Ca ca, ngươi không sao chứ?

- Không sao đâu.

Diệp Hạo vừa nói đến đây, sắc mặt lập tức biến đổi.

- Tiểu Lục, ngươi làm cái gì?

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Tiểu Lục thay đổi hình tượng ánh nắng trước đó, trên mặt nàng chỉ còn lại vẻ nghiêm nghị.

- Phu quân, đã xảy ra chuyện gì?

Tất Xuân biến sắc.

Khi Tất Xuân muốn đi lên phía trước lại bị Diệp Hạo ngăn cản.

- Đừng tới gần ta.

- Phu quân, trúng độc.

Lúc này Đan Linh trầm giọng nói.

- Tiểu Lục, ngươi làm cái gì vậy?

Nguyệt Hoa chỉ vào Tiểu Lục nói.

Tiểu Lục khanh khách cười một tiếng nói.

- Ta làm cái gì, các ngươi không phải đã nhìn thấy rồi sao?

- Tiểu Lục, Diệp Hạo đối tốt với ngươi như vậy, vì sao ngươi lại phải bội hắn?

Nguyệt Hoa khó tin nói.

- Bởi vì xếp hạng của Diệp Hạo cao, chỉ cần giết Diệp Hạo, ta có thể đứng thứ ba.

Tiểu Lục nói đến đây lại nhìn về xếp hạng của Diệp Hạo.

- Không đúng, vị trí thứ hai, bây giờ Diệp Hạo đã đứng thứ hai.

- Tiểu Lục, ta không hiểu.

Ánh mắt Diệp Hạo tràn đầy phức tạp nhìn nữ tử ở bên cạnh mình nói.

- Diệp Hạo, đã tới chỗ này ngươi nghĩ sẽ còn có nữ hài tử đơn thuần sao?

Tiểu Lục ha ha cười nói.

- Ngươi vẫn luôn lợi dụng ta?

Diệp Hạo tức giận nói.

- Đúng vậy, ta đúng là đang lợi dụng ngươi.

Tiểu Lục gật đầu một cái.

- Ngươi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Lúc đó nếu ngươi không thể khống chế được độc tố, ngươi đã chết từ lâu rồi.

Nhìn sắc mặt Diệp Hạo tái xanh, Tiểu Lục nói tiếp.

- Còn nữa, ngươi cho rằng Đan Linh và Tất Xuân không phải đang lợi dụng ngươi sao? Nếu xếp hạng của ngươi không cao như vậy, các nàng có thể chấp nhận ở bên cạnh ngươi?

- Ngươi nghĩ chúng ta giống như ngươi sao?

Đan Linh tức giận nói.

- Có đúng không?

Tiểu Lục trêu tức nhìn Đan Linh nói.

- Đan Linh, nếu bây giờ ngươi tự sát, ta sẽ bỏ qua cho phu quân ngươi, thế nào?

Sắc mặt Đan Linh lập tức biến đổi.

Tự sát?

- Thế nào? Không làm được?

Tiểu Lục cười ha ha nói.

- Diệp Hạo, đây cũng thê tử của ngươi?

- Nếu chỉ một mình ta, ta sẽ không quan tâm đến cái chết.

Đan Linh nhìn Tiểu Lục nói.

- Nhưng nếu ta tự sát, toàn bộ Đan vực đều sẽ bị hủy diệt.

- Nói một ngàn, nói một vạn, ngươi vẫn không muốn chết.

Tiểu Lục giễu cợt nói.

- Phu quân.

Đan Linh nhìn Diệp Hạo, rơi lệ.

Diệp Hạo khoát tay áo nói.

- Tiểu Lục, ngươi giết ta đi.

- Ta đương nhiên là muốn giết ngươi, nhưng ta còn chưa chơi chán đâu.

Lúc này Tiểu Lục nhìn về phía Nguyệt Hoa nói.

- Ngươi không phải tự xưng là huynh đệ của Diệp Hạo sao? Như vậy đi, ngươi tự chặt đi một tay, ta sẽ buông tha cho Diệp Hạo.

- Tự chặt một tay có thể, nhưng ngươi phải cam đoan sẽ buông tha Diệp Hạo.

Khiến Tiểu Lục không ngờ rằng Nguyệt Hoa lại nói như vậy.

- Nguyệt huynh, đừng làm chuyện điên rồ.

Diệp Hạo vội nói.

- Ngươi tự đoạn hai tay, nàng cũng sẽ không bỏ qua cho ta.

- Nhưng không phải đây cũng là một tia hi vọng sao?

Nguyệt Hoa nhìn Diệp Hạo một cái, ngay sau đó lại nhìn về phía Tiểu Lục.

- Ngươi chặt đi.

- Ngươi phải buông tha Diệp Hạo.

- Ngươi đừng có dài dòng, bây giờ ta liền giết huynh đệ ngươi.

Nguyệt Hoa cắn răng cầm kiếm chém tới cánh tay của mình.

Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một cục đá bỗng nhiên bắt ra đánh thẳng vào trường kiếm trong tay Nguyệt Hoa, tiếp đó một tia kiếm quang sáng chói ầm vang như sét đánh xông về phía Tiểu Lục.

Sắc mặt Tiểu Lục đại biến, nàng vội vàng lui lại nhưng vẫn bị thương.

Nàng quang quác một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

- Ai?

Cũng đúng lúc này một bóng người xuất hiện ở bên cạnh Diệp Hạo.

- Diệp Hạo, ngươi không sao chứ?

- Không nên đụng vào ta.

Khi nhìn thấy người trước mắt là ai, ánh mắt hắn tràn đầy vẻ cảm kích.

- Ngươi trúng độc?

Thân ảnh kia giật mình nói.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

- Nhưng ta có thể trị.

- Ngươi nói đùa cái gì?

Tiểu Lục ở phía xa cười lạnh nói.

- Trong cơ thể ngươi là độc của Khô Cốt hoa, toàn bộ thiên hạ ngoại trừ ta ra, ai cũng không thể giải được.

- Ngươi cho rằng những ngày này ta không làm cái gì sao?

Diệp Hạo nói xong, hai tay liền kết một đan ấn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận