Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3149: Đại Lão Hiện Thân.

- Từ trước tới giờ phụ thân ngươi chưa bao giờ làm chuyện mà mình không chắc.

Đường Phiên Phiên nhìn Diệp Vô nói.

- Việc chúng ta cần làm bây giờ là chờ phụ thân ngươi trở về.

Diệp Vô còn đang định nói nhưng lại bị Đường Phiên Phiên cắt đứt.

- Diệp Vô, bây giờ ta giao cho ngươi một chuyện đi làm.

- Chuyện gì?

- Bây giờ nội tình của Viêm Hoàng tông đã hơn thế lực ngũ cấp bình thường.

Đường Phiên Phiên nhẹ nhàng nói.

- Bây giờ ta giao cho ngươi nhiệm vụ mang một bộ phận nhân mã đi ẩn núp.

- Ẩn núp?

Sắc mặt Diệp Vô đại biến nói.

- Mẫu thân, chẳng lẽ Viêm Hoàng tông sắp gặp nguy hiểm gì sao?

- Toàn bộ trứng gà không thể thả trong một rổ, đạo lý này ngươi có hiểu không?

Đường Phiên Phiên nhẹ nhàng nói.

- Thật ra chuyện này Viêm Hoàng tông vẫn đang làm, ngoài tổ đình ra còn có ba khu ẩn núp.

- Chuyện này giao cho người khác là được, tại sao phải kêu ta đi làm chứ?

Diệp Vô không tình nguyện nói.

Hắn biết một khi hắn nhận nhiệm vụ này, sau này hắn phải cắt đứt liên lạc với tổ đình.

- Bởi vì ngươi là con trai độc nhất của phụ thân ngươi.

Đường Phiên Phiên nhìn Diệp Vô chậm rãi nói.

- Chính bởi vì ta là con trai độc nhất của phụ thân, ta mới không thể ấn núp.

Diệp Vô có chút kích động nói.

- Tương lai lỡ như Viêm Hoàng tông xảy ra chuyện gì, những đối thủ kia không tìm được ta, căn bản sẽ không bỏ qua.

- Đây là ý của phụ thân ngươi.

- Ý của phụ thân?

- Đúng vậy, ngươi và Liên Y cùng đi.

Luân Hồi!

Một bóng người đang phóng nhanh về phía trước.

Nếu để đám người Nữ Đế nhìn thấy chắc chắn sẽ hoảng sợ.

Phải biết trong quá trình đi về phía trước, Luân Hồi sẽ từ từ lấy đi đạo hạnh và ký ức của ngươi.

Giống như một cây đao vô hình chém đứt bản nguyên và linh hồn của ngươi.

Thống khổ.

Khó có thể nói.

Còn nếu chạy như điên mà nói, loại thống khổ này sẽ tăng lên gấp mấy lần.

Nữ Đế cũng đã từng thử lao nhanh, nhưng cũng không bao lâu liền từ bỏ.

Còn Diệp Hạo liên tục chạy hết tốc lực ở trong Luân Hồn gần mười năm.

Sau khi đi trong Luân Hồi ba tháng, Diệp Hạo lờ mờ nhận ra Luân Hồi còn sâu hơn mình tưởng tượng.

Nếu cứ đi bình thường như thế nào có trời mới biết cần bao lâu.

Bởi vậy hắn mới lựa chọn chạy.

Quả thật chạy rất thống khổ, nhưng muốn vô địch, Diệp Hạo không có lựa chọn khác.

Những năm này Diệp Hạo dù chiếm được công pháp cường đại, nhưng bàn về truyền thừa, hắn vẫn không bằng Chúa Tể, giống như việc hắn không biết thông qua Luân Hồi để đánh vỡ giam cầm, hắn càng không biết Chúa Tể có thể ảnh hưởng đến Luân Hồi.

Nếu đã không có lựa chọn, vậy cứ vượt khó mà lên.

Chạy hết tốc lực mười năm sẽ có kết quả gì?

Đó chính là quãng đường mà Diệp Hạo đi được trong vòng mười năm này tương đương với quãng đừng trong vòng sáu mươi năm thậm chí là tám mươi năm của người khác.

Nhưng vẫn không nhìn thấy điểm cuối.

- Đạo hạnh của ta không thể kiên trì được bao lâu nữa.

Diệp Hạo thở hồng hộc nói.

Thật ra hắn có thể lựa chọn dừng lại.

Thế nhưng hắn mơ hồ cảm thấy chỉ cần mình dừng lại, hắn sẽ bị một thứ gì đó thôn phệ.

Nhưng lao nhanh quá cũng rất thống khổ.

- Tiếp tục chạy.

Diệp Hạo cười khổ nói.

Một năm qua đi.

Hai năm qua đi.

Ba năm qua đi.

Mà lúc này một thân đạo hạnh và ký ức của Diệp Hạo đều đã bị lấy hết.

- Căn cơ ba ngàn đại đạo cũng không thể đi đến điểm cuối cùng Luân Hồi?

Trong lòng Diệp Hạo không khỏi sinh ra tuyệt vọng.

Tốt xấu gì ngươi cũng nên nhắc nhở chứ?

Nếu không ta làm sao biết mình phải đi bao lâu nữa?

Tâm tình tuyệt vọng một khi lan tràn, Diệp Hạo cũng không khỏi muốn dừng lại.

Nếu hắn ngừng lại, khu vực phía sau hắn sẽ hoá thành một cái miệng lớn dần đi lên thôn phệ hắn.

Nhưng Diệp Hạo lại không hề nhận ra.

Sâu trong Luân Hồi!

Một thân ảnh người mặc áo bào xanh lẳng lặng ngồi trên một đạo đồ không trọn vẹn.

Từ phía trên đạo đồ kia tràn ra âm thanh đại đạo.

Những âm thanh kia hoá thành từng âm phù chui vào trong cơ thể thân ảnh mặc áo bào xanh.

Cũng đúng lúc này một âm thanh đạm mạc vang lên bên tai hắn.

- Thời Gian chi chủ, một tiểu tử Nhân tộc tiến vào trong Luân Hồi.

Nghe vậy thân ảnh kia mở ra hai mắt.

Hắn tập trung nhìn vào Luân Hồi, Diệp Hạo rất nhanh đã xuất hiện trong mắt hắn.

Hắn đương nhiên cũng nhìn thấy bóng tối sau lưng Diệp Hạo.

- Con đường Luân Hồi được chia làm mươi đoạn, tiểu tử này đã đi được chín đoạn, những năm gần đây, người có thể đi tới bước này không vượt quá năm người.

Thân ảnh kia lạnh nhạt nói.

- Ngươi muốn trơ mắt nhìn hắn vẫn lạc sao?

Thân ảnh áo bào xanh không nói một lời.

- Thời Gian chi chủ, vì một người đã mất này, ngươi liền mặc kệ sống chết của tiểu tử đó?

Thân ảnh kia nhìn thấy Thời Gian chi chủ không nói lời nào liền nói tiếp.

Người đã mất.

Đây chính là thứ mà ngay cả hắn cũng phải ghen tỵ.

Thời Gian chi chủ chưa đến Chúa Tể cảnh mà lại có thể lấy được một người đã mất.

Thành tựu tương lai của hắn chắc chắn sẽ khó có thể tưởng tượng được.

Trước đó hắn cảm thấy Thời Gian chi chủ là một nhân tài nên định bồi dưỡng.

Nhưng bây giờ hắn phát hiện Thời Gian chi chủ là phần tử nguy hiểm.

Chỉ là lúc này Thời Gian chi chủ chiếm được người đã mất, bất khả chiến bại, cho dù là hắn cũng không động vào được. nhưng nếu Thời Gian chi chủ xuất thủ cứu Diệp Hạo, vậy hắn ắt có niềm tim huỷ đi cơ duyên của Thời Gian chi chủ.

- Thắng lợi đang ở trước mắt, vì sao ngươi muốn từ bỏ?

Thời Gian chi chủ yên lặng một hồi rồi mở miệng nói.

Âm thanh của hắn xuyên qua tầng tầng không gian rơi vào trong tai Diệp Hạo.

Cũng ngay lúc này, Diệp Hạo tỉnh lại.

- Ai?

- Ta.

- Ngươi là ai?

- Thời Gian chi chủ.

- Thời Gian chi chủ?

Diệp Hạo có chút mờ mịt nói.

- Ta chưa từng nghe qua.

Ký ức liên quan tới Thời Gian chi chủ, Diệp Hạo đã đánh mất từ lâu.

Hắn không nhớ Thời Gian chi chủ là ai?

- Ngươi không cần biết rõ ta là ai, ngươi chỉ cần biết ngươi đi thẳng về phía trước là được ồi.

- Thế nhưng ta đi không nổi.

Diệp Hạo khổ sở nói.

- Vậy ngươi cứ tan thành mây khói đi.

Thời Gian chi chủ thản nhiên nói.

Diệp Hạo yên lặng một chút rồi nhấc chân đi về phía trước.

Hắn cũng không biết vì sao mình lại làm vậy.

Có lẽ là bản năng.

Có lẽ là chấp niệm.

Có lẽ là vì lời nhắc nhở của Thời Gian chi chủ.

Nhưng chuyện này không quan trọng.

Hắn chỉ cần đi về phía trước là được.

- Thời Gian chi chủ, tiểu tử kia đã hao hết sức lực, ngươi cảm thấy hắn còn có thể đi được bao xa?

Âm thanh kia cười lớn nói.

Thời Gian chi chủ hờ hững.

Hắn đương nhiên biết những điều này.

Đáng tiếc rằng hắn không thể ra tay.

Một khi ra ra sẽ phí công nhọc sức.

Thời gian chậm rãi đi qua.

Một ngày!

Hai ngày!

Ba ngày!

Cũng không biết qua bao lâu đạo hạnh và ký ức của Diệp Hạo hoàn toàn bị lấy hét.

Thế nhưng hắn vẫn không hề ngừng lại mà vẫn tiếp tục đi tiếp.

Chuyện này khiến vị trong Luân Hồi kia có chút khó tin.

- Làm sao có thể?

Thật ra nào chỉ vị trong Luân Hồi kia cảm thấy không có khả năng, ngay cả Thời Gian chi chủ cũng cảm thấy như vậy.

Đạo hạnh bị chém đi căn bản không có năng lực tiến lên, mà ký ức bị chém đi chính là trở thành một tờ giấy trắng, lúc đó hắn sẽ dừng lại đợi quy tắc Luân Hồi thôn phệ.

Nhưng vì sao Diệp Hạo lại có thể tiếp tục tiến lên?

- Ngươi đã làm cái gì?

Cái vị trong Luân Hồi kia nghi ngờ không chắc mà nhìn Thời Gian chi chủ.

- Ngươi cảm thấy bây giờ ta có thể làm cái gì?

Lời nhắc nhở trước đó của Thời Gian chi chủ đã là cực hạn, làm sao có thể trợ giúp Diệp Hạo tiến lên trong Luân Hồi chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận