Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2587: Đánh Xuyên Qua Giới Mô

- Vậy chẳng phải đã xong sao.

Phá đạo nhân nói xong liền đặt bàn tay nhỏ của Khinh La vào trong lòng bàn tay của Diệp Hạo.

- Từ giờ ta giao Khinh La lại cho ngươi.

Diệp Hạo đang định nói bỗng Phá đạo nhân lại ho khan vài tiếng, tiếp lấy phun ra mấy ngụm máu tươi.

- Gia gia.

Khinh La hoảng sợ nói.

- Tiền bối.

Diệp Hạo biến sắc nói.

- Vừa rồi cưỡng ép quá đà đã làm tổn thương tạng phủ.

Phá đạo nhân lau máu trên khóe miệng.

- Ta cũng không biết mình có thể sống được bao lâu.

- Gia gia, Diệp Hạo cho ta một giọt trường sinh tuyền.

Khinh La vội vàng lấy ra một bình ngọc nói.

- Ngươi mau ăn đi.

- Trường sinh tuyền?

Phá đạo nhân giật mình, ngay sau đó lại lắc đầu nói.

- Được rồi, ngươi cứ giữ lại đi.

- Ta đã uống một giọt trường sinh tuyền rồi.

- Tiểu tử này cho ngươi hai giọt trường sinh tuyền sao?

- Đúng vậy.

Diệp Hạo để ý thấy ánh mắt Phá đạo nhân nhìn hắn càng thêm hài lòng.

- Thời gian tiếp theo ta muốn bế tử quan.

Phá đạo nhân nhìn Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Cũng không có năng lực chiếu cố Khinh La.

- Tiền bối.

Sắc mặt Diệp Hạo không khỏi thay đổi.

- Ngươi mang theo Khinh La đi tới Thần Vực đi.

Phá đạo nhân nhìn Khinh La một cái nói khẽ.

- Thần vực?

Diệp Hạo giật mình.

- Ta tin tưởng ngươi sẽ bảo vệ tốt Khinh La.

Phá đạo nhân nói đến đây rồi đưa cho Diệp Hạo một túi càn khôn nói.

- Trong túi càn khôn này có ba khối vật liệu có cấp độ Nửa bước cấm kỵ, coi như là đồ cưới của nha đầu Khinh La đi.

- Tiền bối.

Diệp Hạo cảm thấy Phá đạo nhân giống như đang giao phó hậu sự vậy.

- Diệp Hạo, ta muốn nói chuyện riêng với Khinh La.

Phá đạo nhân nói xong vung tay lên ngăn cách một tầng không gian.

- Khinh La, cái này cho ngươi.

- Gia gia.

Hai mắt Khinh La đẫm lệ nói.

- Đồ ngốc, gia gia không sao đâu.

Phá đạo nhân giúp Khinh La lau nước mắt rơi trên khuôn mặt vừa cười vừa nói.

- Cái gì?

Khinh La ngây ngẩn cả người.

- Nếu ta không tỏ thái độ như vậy, ngươi thấy tiểu tư kia có thể dẫn ngươi đi Thần vực không?

- Gia gia, ngươi thật sự không sao đấy chứ?

Khinh La quan tâm nhất vẫn là vấn đề này.

- Thật ra ngay từ khi ngươi rời khỏi nơi này ta đã thức tỉnh rồi.

Phá đạo nhân cười hắc hắc nói.

- Gia gia, ngươi có biết vừa nãy ngươi đã dọa ta một trận không vậy?

Khinh La dậm chân, tức giận nói.

- Khinh La, Nhân tộc ở Đại Hoang vực chúng ta cũng không hề thua kém gì so với Nhân tộc ở Thần vực, khi ngươi tới Thần vực cũng không cần phải kép nép gì đâu.

Phá đạo nhân ôn nhu nói.

- Hơn nữa sau lưng tiểu tử này còn có cường giả cấm kỵ, ngươi đến Thần vực nói đi ngang cũng không khác nhau lắm.

- Gia gia, quan hệ giữa ta và Diệp Hạo không phải giống như ngươi nghĩ đâu.

Khuôn mặt Khinh La đỏ bừng nói.

- Đồ ngốc, những năm này ta chưa từng thấy qua ngươi có một bằng hữu khác phái nào hết.

Phá đạo nhân thương tiếc nhìn Khinh La nói.

- Hơn nữa tiểu tử Diệp Hạo này ta thấy cũng không tệ, vật trân quý như Trường Sinh tuyền đều cho ngươi, từ đó có thể thấy tiểu tử kia cũng có tình ý với ngươi.

Thấy Khinh La còn muốn nói nữa Phá đạo nhân liền nói.

- Đời này có thể tìm được một người bạn lữ cùng chung chí hướng cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Nghe vậy Khinh La rơi vào trầm tư.

- Trong túi càn khôn có rất nhiều tài nguyên ta chuẩn bị cho ngươi, hơn nữa khối Lục Nguyên Kim kia cũng ở trong đó.

Phá đạo nhân nói khẽ.

- Lục Nguyên Kim? Gia gia ngươi không luyện chế cấm kỵ pháp bảo sao?

- Cường giả cấm kỵ chỉ có thể nắm giữ một cấm kỵ pháp bảo.

Phá đạo nhân vừa cười vừa nói.

- Bởi vậy ta cầm khối Lục Nguyên Kim kia cũng vô dụng thôi.

- Được rồi.

Phá đạo nhân lại dặn dò Khinh La rất nhiều chuyện rồi mới gọi Diệp Hạo lại.

- Tiểu tử, sau này ta giao Khinh La cho ngươi.

Phá đạo nhân nhìn Diệp Hạo nghiêm túc nói.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút nói.

- Vãn bối tuyệt đối sẽ không cô phụ Khinh La.

Trái tim Khinh La không khỏi chậm một nửa nhịp. Diệp Hạo đang biểu lộ tâm tình với nàng sao?

- Bây giờ ta đưa các ngươi đi Hỗn Độn thế giới.

Phá đạo nhân mở miệng hỏi.

- Ta vẫn còn vài bằng hữu ở Hỏa quốc.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Chuyện này rất đơn giản, bây giờ ta đưa mấy vị bằng hữu của ngươi tới.

Phá đạo nhân nói xong đưa tay xé rách không gian, tiếp lấy dẫn đám người Thái Sử Vĩnh Huy đến nơi này. Diệp Hạo nhìn đám người Thái Sử Vĩnh Huy một hồi nói.

- Người đã đến đông đủ, vậy chúng ta cũng đi thôi.

- Diệp Hạo, ngươi không cáo biệt với trưởng công chúa sao?

Thái Sử Vĩnh Huy chần chờ một chút vẫn nói.

- Không cần, có duyên gặp lại.

Diệp Hạo nghĩ một lát mở miệng nói.

Hỏa Duyệt Nhi không có khả năng rời khỏi Hỏa quốc. Bởi vậy cũng không cần thiết lại cáo biệt. Đến lúc đó lại càng bi thương!

Phá đạo nhân mang theo đám người Diệp Hạo đến ranh giới hỗn đội mới ngừng lại.

- Ta chỉ có thể đưa các ngươi tới đây thôi.

- Tiền bối cũng không thể tiến vào Hỗn Độn thế giới sao?

Diệp Hạo tò mò hỏi.

- Hỗn Độn thế giới không đơn giản như các ngươi nghĩ đâu.

Phá đạo nhân trịnh trọng nói.

- Thứ ẩn chứa trong đó còn khiến cả cường giả cấm kỵ phải kiêng dè.

Sắc mặt đám người Diệp Hạo không khỏi thay đổi.

- Cái thế giới này rất rất lớn.

Phá đạo nhân nhẹ nhàng nói.

- Dù đã đặt chân đến cấp độ cấm kỵ, cũng không thể nào hoành hành thoải mái được.

Tâm thần Diệp Hạo nghiêm nghị.

Diệp Hạo đã từng cho rằng cấm kỵ chính là điểm cuối cùng. Thế nhưng chó con lại nói cho hắn biết rằng sâu trong vận mệnh trường hà còn tòn tại tu vi trên cả cấm kỵ.

Hiện tại Phá đạo nhân lại nói cho Diệp Hạo biết bên trong Hỗn Độn thế giới có thứ khiến ngay cả cường giả cấm kỵ cũng phải kiêng kỵ. Thế giới này rất nguy hiểm.

Diệp Hạo vẫn cảm thấy bản thân đủ lý giải cái thế giới này, bây giờ hắn mới phát hiện ra thứ hắn biết chỉ là một góc của tảng băng thôi.

- Ta có một vấn đề.

Lúc này Thái Sử Vĩnh Huy nói.

- Cái gì?

Diệp Hạo hỏi.

- Tu vi của chúng ta đột phá đến Thần Vương cảnh, bây giờ chúng ta còn có thể vào Hỗn Độn thế giới sao?

Thái Sử Vĩnh Huy làm động tác nuốt nước miếng.

Diệp Hạo bị choáng váng.

Đám người cũng đều bị choáng váng.

- Chuyện này chỉ có thể đánh xuyên qua tầng bảo vệ của hai giới thôi.

Phá đạo nhân nói xong liền vung tay lên mang theo đám người Diệp Hạo đi sâu vào trong thương khung.

Hắn một đường tiến lên đến cực hạn rồi mới ngừng lại được.

- Phá Đạo tán.

Phá đạo nhân mang theo Phá Đạo tán đáng thẳng tới về phía hư không. Mơ hồ có thể nhìn thấy một cái lồng tràn ngập ánh sáng bảy màu bị Phá đạo nhân đánh thủng một lỗ hổng.

- Đi vào nhanh.

Phá đạo nhân quát to. Đám người Diệp Hạo không dám chần chờ, hóa thân thành tia sáng biến mất.

Một lần hô hấp!

Hai lần hô hấp!

Ba lần hô hấp!

Sau bốn lần hô hấp Phá đạo nhân mới thu hồi Phá Đạo tán, trên mặt hắn cũng hơi tái xanh.

- Tầng bảo vệ giữa hai giới hình như không mạnh mẽ như trước đó.

Phá đạo nhân thấp giọng nói.

Trước đó Phá đạo nhân cũng đã thử đánh xuyên qua tầng bảo vệ đó. Nhưng lúc ấy Phá đạo nhân chỉ giữ vững được hai lần hô hấp. Mà lần này lại giữ vững được bốn lần hô hấp.

- Nếu Nhân tộc của Thần vực có thể giáng lâm là có thể thay đổi được cục diện suy yếu của Nhân tộc Đạo Hoang vực.

Ánh mắt của Phá đạo nhân có chút chờ mong. Nhưng Phá đạo nhân cũng biết chuyện này rất khó. Cường giả cấm kỵ ở Thần vực chưa hẳn sẽ nguyện ý giẫm vào vũng bùng như Đại Hoang vực. Tương lai có thể trở về chỉ sợ chỉ có Khinh La cùng Diệp Hạo mà thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận