Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2511: Ước Hội

Ngay lần đầu tiên nhìn mặt Đường Phiên Phiên đã bị kinh ngạc trước vẻ đẹp của Liên Y. Khuôn mặt như vẽ, xinh đẹp nho nhã đoan trang. Đặc biệt hơn cả là khí tức điền tĩnh khiến Đường Phiên Phiên rất hài lòng.

- Ngồi đi.

Đường Phiên Phiên tiến lên dắt tay Liên Y nhẹ nhàng nói. Liên Y có chút vừa mừng vừa lo mà ngồi xuống. Cho dù Liên Y là Thần Vương, nhưng trước mặt hai vị này cũng không dám khinh thường.

Diệp Hạo càng không cần phải nói, vương giả trong thiếu niên chí tôn. Đường Phiên Phiên cho dù chưa được chứng thực là thiếu niên chí tôn hay không nhưng tương lai đặt chân đến

Thần Vương đỉnh phong vẫn không có vấn đề gì. Hơn nữa nếu Liên Y kết phu thê cùng Diệp Vô Địch mà nói, hai vị trước mặt chính là phụ mẫu chồng rồi. Bởi vậy nàng nào dám làm bộ làm tịch chứ.

- Liên Y, ngươi cũng đến đây tham gia Thông Thiên đấu giá hội sao?

Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi.

- Đúng vậy, nghe nói lần đấu giá này sẽ có trọng bảo Vương cấp.

Liên Y gật đầu một cái.

- Ngươi tính mua thứ gì sao?

Đường Phiên Phiên nhìn Liên Y nói.

- Ta tính mua một tấm trận bàn Vương cấp.

Liên Y suy nghĩ một chút nói.

- Trận bàn Vương cấp?

Đường Phiên Phiên giật mình.

- Trong lần đấu giá này đúng là có trân bảo trận bàn Vương cấp, nhưng giá khởi điểm của trận bàn Vương cấp là ba mươi ức thượng phẩm thần thạch lận.

- Ba ức?

Sắc mặt Liên Y không khỏi thay đổi.

- Nhiều như vậy sao?

Lần này Liên Y mang tới đây mang hai mươi ức thượng phẩm thần thạch. Nàng cho rằng mình mang quá nhiều. Bây giờ mới phát hiện ra căn bản mình còn chả có tư cách để mua sắm trận bàn. Ba mươi ức chỉ là giá khởi điểm của phòng đấu giá mà thôi, sau buổi đấu giá không biết giá cuối cùng của trận bàn có thể tăng đến mức nào nữa?

- Nói gì thì nói, hôm nay cũng là ngày chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, trưởng bối ta không thể thiếu quà gặp mặt được.

Đường Phiên Phiên nói xong liền đưa cho Liên Y một túi càn khôn.

- Cái này... ?

Liên Y do dự.

- Trưởng bối ban thưởng, không thể từ chối.

Diệp Hạo ở một bên vừa cười vừa nói.

- Ngươi cứ lấy đi.

Lúc này Liên Y mới cung kính nhận lấy. Cũng đúng lúc này thần niệm Liên Y mới quét qua một lần. Khi nhìn thấy thứ trong túi càn khôn sắc mặt nàng không khỏi thay đổi.

Liên Y nhìn thấy cái gì?

Trong túi càn khôn có ba ngàn giọt Thần Vương dịch. Loại tài nguyên như Thần Vương dịch cho dù là Thiên Túng vương triều cũng không có bao nhiêu.

Thứ nhất, Thần Vương dịch có thể thành vật phẩm giao dịch, một giọt Thần Vương dịch tương đương với một ức thượng phẩm thần thạch; thứ hai, Thần Vương dịch còn có thể giúp cho Thần Vương nhanh chóng tăng cao tu vi, chỉ là không có bao nhiêu Thần Vương cam lòng dùng Thần Vương dịch, thật sự là giá cả của Thần Vương dịch đắt giá vô cùng, đây cũng là lý do vì sao Thần Vương sẽ không dùng Thần Vương dịch để giao dịch?

- Đường di, cái này quá giá trị.

Liên Y nói gấp.

- Không nhiều, chỉ là một chút Thần Vương dịch mà thôi.

Càng nhìn Đường Phiên Phiên càng hài lòng với Liên Y. Liên Y do dự mãi vẫn nhận lấy.

- Ta chưa chuẩn bị trước cái gì cả, cái này đưa cho ngươi đi.

Diệp Hạo đưa tay đưa cho Liên Y một tấm pháp chỉ.

- Pháp chỉ Thần Vương đỉnh phong?

Cảm thụ được chấn động ẩn chứa phía trên Liên Y giật mình.

- Nói đúng hơn là pháp chỉ Thần Vương cực hạn, nhưng vẫn còn chưa đạt tới Chuẩn Hoàng chi cảnh.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Nhưng bây giờ Thần Vực không cho phép xuất hiện lực lượng hơn Vương cấp, bởi vậy nếu cho ngươi pháp chỉ Hoàng cấp tạm thời ngươi cũng không thể dùng được.

- Cảm tạ.

Liên Y mừng thầm thu vào.

Dựa theo tiến độ tu hành của Liên Y còn không biết bao lâu mới có thể đạt đến cảnh giới đấy. Bởi vậy tấm pháp chỉ này chính là một lá bài tẩy cho Thiên Túng vương triều. Sau đó hắn cũng rời khỏi, để lại Đường Phiên Phiên cùng Liên Y nói chuyện phiếm.

Khi đến ngoại giới Diệp Hạo mới gọi Vương Túy Mặc từ tiểu thế giới ra.

- Ngươi thật quá nhẫn tâm.

Vương Túy Mặc u oán nhìn Diệp Hạo nói.

- Ta sao lại nhẫn tâm chứ?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Ngươi ném ta một mình ở trong tiểu thế giới lâu đến như vậy.

- Chẳng lẽ không phải ngươi nghiên cứu công pháp mà mất ăn mất ngủ sao?

- Không phải.

- Được rồi, đó là lỗi của ta.

Diệp Hạo nói xong liền đưa tay ra về phía Vương Túy Mặc.

- Hôm nay trời đẹp, có hứng dạo phố với ta không?

- Vô cùng vinh hạnh.

Vương Túy Mặc thả bàn tay nhỏ nhắn của mình vào trong lòng bàn tay Diệp Hạo, trên mặt lộ ra một nụ cười say lòng người. Sau khi đi ra khỏi cổ chiến trường Diệp Hạo đã đáp ứng cùng hẹn hò với Vương Túy Mặc.

Chỉ là kể từ khi trở về Viêm Hoàng tông Diệp Hạo lại lập tức vùi vào núi công việc. Vương Túy Mặc nhìn thấy Diệp Hạo cả ngày không có thời gian cũng có chút sầu não uất ức, Diệp Hạo suy nghĩ một chút cuối cùng quyết định để Vương Túy Mặc vào tiểu thế giới của hắn.

Trong tiểu thế giới có rất nhiều biệt thự. Diệp Hạo đưa cho Vương Túy Mặc một tòa. Sau đó Diệp Hạo còn truyền thụ cho Vương Túy Mặc một môn thần thông Hoàng cấp cao cấp.

Chiếm được môn thần thông kia Vương Túy Mặc lập tức đi nghiên cứu nên cũng quên luôn chuyện ước hẹn. Nhưng Diệp Hạo lại không hề quên, nhận thấy bây giờ có thời gian nên mới bồi Vương Túy Mặc đi.

Thông Thiên Thành không hổ là trung tâm Tây Vực, quy mô thành trì hoành tráng hơn các thành trì khác, Diệp Hạo cùng Vương Túy Mặc đi dạo đã hơn nửa ngày mới đi hết hai con đường.

- Ta cảm thấy muốn đi một vòng căn bản cần phải có vài tháng may ra mới có thể đi hết được.

Vương Túy Mặc nhịn không được nói.

- Bây giờ ta rốt cuộc hiểu rõ vì sao rất nhiều thế lực lại ngấp nghé Thông Thiên Thành?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Trước đó Diệp Hạo còn không hiểu nổi nhưng hiện tại hắn đã hiểu rồi. Thành thị lớn như vậy ai nhìn mà không nóng mắt chứ.

Tại đô thành của Viêm Hoàng tông, Viêm thành cũng đã tiêu tốn rất nhiều tài nguyên nhưng ngay cả một phần tư quy mô cũng không thể bằng Thông Thiên Thành. Phải biết Viêm Hoàng tông trước sau đã quăng vào biết bao nhiêu tài nguyên vào.

- Từ việc bối cảnh phòng đấu giá Thông Thiên lộ ra ngoài ánh sáng, ta cảnh thấy Thông Thiên Thành sẽ còn tiến lên khuếch trương thêm một bước nữa.

Vương Túy Mặc nhẹ nhàng nói.

- Đây là điều chắc chắn.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

Thông Thiên Thành có Nửa bước đại năng trấn giữ. Thế lực như vậy cũng có quyền thế ngang như cấm địa trong truyền thuyết.

- Chúng ta đi ăn cơm đi.

Diệp Hạo nhìn vào quán ăn cách đó không xa nói.

- Được, ngươi vừa nói xong ta cũng có một chút đói bụng.

Đến quán ăn mới biết được tin các phòng đều đã đầy. Diệp Hạo cùng Vương Túy Mặc đành phải chuyển tới ngồi vào một bài trong đại sảnh, gọi vài món ăn đặc sắc xong Diệp Hạo lại trò chuyện cùng Vương Túy Mặc. Không qua bao lâu xuất hiện hai bóng người đi lên lầu hai, một bóng người trong đó liếc nhìn bốn phía liền cau mày nói.

- Chán chết.

- Ta muốn ăn dấm đường mực ở đây.

Một bóng người xinh đẹp đứng bên cạnh thân ảnh kia không vui nói.

- Nếu không chúng ta chờ một chút?

Thân ảnh kia nói khẽ.

- Được.

Diệp Hạo đang chuẩn bị cúi đầu ăn cơm bỗng Vương Túy Mặc đụng đụng vào hắn.

- Diệp Hạo, hai vị kia không phải Chung Cẩm Thành cùng Tô Ngữ Nhi của Hạo Nhiên Chính Khí Tông sao?

Diệp Hạo khẽ giật mình, ngay sau đó cũng nhìn về hai bóng người trên lầu hai.

- Chung tông chủ, Tô tông chủ.

Diệp Hạo vẫy tay về phía hai thân ảnh kia. Chung Cẩm Thành cùng Tô Ngữ Nhi vội vàng nhìn về phía Diệp Hạo. Đợi đến lúc nhìn rõ đó là ai trên mặt hai người đều vô cùng ngượng ngùng. Bởi vì vừa rồi hai người bọn họ cùng dắt tay nhau lên lầu a. Nhưng dù không muốn cũng phải đối mặt.

Đợi thấy rõ là của ai thời điểm hai người trên mặt đều lộ ra ngượng ngùng thần sắc. Bởi vì vừa rồi hai người bọn hắn thế nhưng dắt tay lên lầu a. Bất quá lại không có ý tứ cũng phải đối mặt a. Tô Ngữ Nhi trừng mắt nhìn Chung Cẩm Thành một cái rồi đi về phía Diệp Hạo.

- Sao cái ngươi lại ở đây?

Bạn cần đăng nhập để bình luận