Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3352: Chỉ Nửa Bước

Quả thật lúc này tinh thần của Diệp Hạo đã rất mệt mỏi.

Nhưng hắn vẫn còn có thể tiếp tục kiên trì.

Diệp Hạo định sau khi đạt tới Kim Thế cảnh đỉnh phong mới nghỉ ngơi.

Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, tu vi của Diệp Hạo rốt cục cũng đặt chân đến Kim Thế cảnh đỉnh phong.

Khi đến trình độ này, các đại đạo của Diệp Hạo đều đạt đến trạng thái đỉnh phong.

Chỉ cần tiến thêm một bước là có thể trở thành Chúa Tể.

Diệp Hạo tự tin nếu hắn trở thành Chúa Tể, nhất định sẽ thuộc hàng cường giả trong Chúa Tể.

Đương nhiên hắn vẫn không có tự tin đánh một trận với Cơ Phượng Hoàng, nhưng để trở về thiên hà Cửu Thiên thì không có vấn đề gì.

Diệp Hạo không định tiếp tục tu hành.

Hắn đang suy nghĩ phải làm sao để đột phá.

Hiện tại hắn cần phải lựa chọn con đường nào.

Hắn đồng thời thu hành ba loại đại đạo, trước đây nó chính là ưu thế.

Bởi vì như vậy sẽ mang đến sức chiến đấu đột phá cho hắn, nhưng Chúa Tể chỉ có thể lựa chọn một đại đạo.

Đạo đại thiên hà Cửu Thiên.

Diệp Hạo không suy nghĩ bao lâu liền dứt khoát quyết định tu hành loại đại đạo này.

- Sao ngươi không nghĩ đến việc tu hành đại đạo dung hợp từ ba loại đại đạo đó?

Lúc này cây nhỏ mở miệng nói.

- Trong thế gian này không có đại đạo đó.

Diệp Hạo lắc đầu.

Diệp Hạo định đợi đến khi hắn đặt chân đên Chúa Tể cảnh rồi mới tu hành hai loại đại đạo khác.

Đương nhiên cả hai loại đại đạo này muốn đạt đến cùng cấp bậc giống đại đạo thiên hà Cửu Thiên chắc chắn sẽ không thể nào.

- Vì sao ngươi lại không tự sáng tạo ra một đại đạo hoàn toàn mới cho mình?

Cây nhỏ thản nhiên nói.

Diệp Hạo chấn động toàn thân.

Tự sáng tạo một loại đại đạo hoàn toàn mới?

Ngay sau đó, trên mặt Diệp Hạo tràn đầy khổ sở.

- Ngươi biết làm như vậy cần phải tốn bao nhiêu thời gian không?

- Cấm kỵ trong dòng chảy thời gian còn chưa tới, bởi vậy căn bản ngươi không cần phải lo về vấn đề thời gian, bởi vậy tại đây ngươi có vô tận thời gian để dung hợp đại đạo.

Cây nhỏ tiếp tục thuyết phục.

- Chẳng lẽ ngươi không hi vọng có thể vượt qua Chúa Tể?

- Vượt quá Chúa Tể?

- Chúa Tể của ba thiên hà Cửu Thiên, thiên hà Hồn thiên, thiên hà Chủng Thiên ai mà chẳng phải thiên kiêu cái thế, nhưng tại sao không có ai trong bọn họ có thể vượt quá Chúa Tể cấp? Ta cảm thấy bọn họ đã chọn sai đường ngay lúc trở thành Chúa Tể.

Cây nhỏ trầm giọng nói.

- Đại đạo bọn họ lựa chọn đã giới hạn mức cực hạn của bọn họ, đừng nhìn hiện giờ Cơ Phượng Hoàng không ngừng thôn phệ tạo hoá trong thiên địa, nhưng dù nàng có mạnh hơn cũng không thể nào vượt qua Chúa Tể cấp.

- Để cho ta suy nghĩ một chút.

Diệp Hạo sờ đầu.

Diệp Hạo biết rõ sáng tạo một đạo đạo mới khó khăn cỡ nào.

Chuyện này cơ hồ là không thể.

- Vì sao không thử một chút chứ? Dù sao ngươi cũng đâu tổn thất gì?

Cây nhỏ thuyết phục.

Diệp Hạo trầm mặc thật lâu mới quyết định thử một lần.

Nhưng bây giờ hắn không còn tu hành căng thẳng như trước.

Hắn có lúc bỏ qua mọi thứ mà đi ngủ một giấc, có lúc lại bình tĩnh suy nghĩ.

Dòng chảy thời gian cứ lẳng lặng trôi qua.

Diệp Hạo ở bên trong dòng chảy thời gian đã được một vạn năm.

Một vạn năm này Diệp Hạo suy nghĩ rất nhiều.

Hắn đang tự hỏi về chuyện các đại đạo dung hợp, hắn đang tự hỏi về con đườn Chúa Tể.

Dù bây giờ hắn đã đạt cảnh giới Kim Thế cảnh đỉnh phong, nhưng khí tức mà hắn phát tán ra lại cường đại hơn trước rất nhiều.

Hắn đang dần dần lột xác.

Không sai.

Bình thường tu sĩ đặt chân đến cảnh giới này về sau sẽ không thể nào lại mạnh lên được.

Nhưng Diệp Hạo lại phá vỡ lẽ thường này.

- Ngươi tu hành thế nào rồi?

Một vạn năm này, cây nhỏ đã trưởng thành đại thụ, nhưng vẫn còn cách mức che trời một khoảng.

Khí tức thần thánh mà nó tản ra sáng chói đến cực điểm.

- Ba loại đại đạo đã dung hợp hoàn mỹ, nhưng muốn đặt chân đến một bước mấu chốt kia, ta vẫn chưa nghĩ sẽ làm bằng cách nào?

Diệp Hạo lắc đầu.

- Vậy thì cứ tiếp tục cảm ngộ đi.

Đại thụ vừa cười vừa nói.

Ba loại đại đạo dung hợp hoàn mỹ.

Chuyện này không phải ai cũng có thể làm được.

Từ trên người Diệp Hạo, đại thụ nhìn thấy được hi vọng.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

Nếu đã có thể dùng thoải mái thời gian khi ở trong dòng chảy thời gian, vậy hắn cũng không có gì để lo lắng nữa.

Hai vạn năm!

Ba vạn năm!

Bốn vạn năm!

Diệp Hạo tiếp tục ở bên trong dòng sông vận mệnh mười vạn năm.

- Ta cảm thấy tiếp tục tu hành ở đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Ngươi đã đến mức nào rồi?

- Từ ba vạn năm trước ta đã đặt chân đến Nửa Bước Chúa Tể cảnh.

Diệp Hạo bình thản nói.

- Nửa Bước?

Đại thụ đã trở thành chọc trời chấn động.

Nếu như nói độ khó khi dung hợp ba loại đại đại hoàn mỹ là một phần, thì độ khó để đạt đến Nửa Bước Chúa Tể cảnh chính là mười phần.

Diệp Hạo đã đặt chân đến bước mấu chốt.

Tiếp theo phải nhìn vào cơ duyên.

Diệp Hao biết rõ cứ tiếp tục tu hành ở đây cũng chỉ lãng phí thời gian.

- Vậy chúng ta đi thôi.

Đại thụ bình tĩnh lại rồi mở miệng nói.

Nhưng lúc nó chuẩn bị đánh nứt dòng chảy thời gian, bỗng một nhân vật khủng bố từ phía tương lai của dòng chảy thời gian đi tới.

- Người nào dám tu hành ở trong dòng chảy thời gian?

- Ba loại đại đại của ngươi đã dung hợp hoàn mỹ, về sau ngươi không cần đến ta nữa.

Đại thụ đi ra khỏi thức hải của Diệp Hạo.

Nó loé ra hào quang vô cùng vô tận.

Chiến rọi ba ngàn cõi.

Diệp Hạo cảm thấy một lực lượng kinh khủng kéo bản thân đến đến nơi khác.

Từ xa hắn nhìn thấy đại thụ che trời kia hoá thành bột mịn.

Không còn gì để lại.

Tay chân Diệp Hạo lạnh buốt.

Võ hồn đã mất của hắn đã phát triển đến Chúa Tể cấp, vừa rồi một đòn toàn lực của nó tuyệt đối có thể sánh ngang với Chúa Tể, nhưng ngay cả một đòn của đối phương cũng không đỡ nổi.

Khi Diệp Hạo sắp rời khỏi dòng chảy thời gian, bỗng hắn thấy được một đôi mắt.

Đôi mắt kia chói chang cực kỳ.

Sáng đến mức hắn không thể mở mắt ra nhìn được.

Cho dù bây giờ sức chiến đấu của hắn đã có thể đáng cùng Chúa Tể.

Nhưng đôi mắt kia vẫn khiến hắn phải e ngại.

- Rốt cuộc vị này là ai?

Diệp Hạo chấn động

Nhưng sau một khắc, Diệp Hạo đã rời khỏi dòng chảy thời gian.

Khi mở mắt ra, hắn phát hiện mình đã trở về nơi tu hành trước đó.

- Lam Tức, Lam Tức, Lam Tức.

Diệp Hạo vội vàng gọi.

Lam Tức vội vàng đẩy cửa ra.

- Có chuyện gì?

- Bây giờ là khi nào?

- Ngươi hỏi vấn đề này làm gì?

- Ta vừa mới đi tới một nơi, ta đã ở trong đó mười vạn năm.

Trên mặt Lam Tức tràn ngập thần sắc ngạc nhiên không thể tin được.

- Nghịch Thương Thiên mang theo Nghịch Thiên nhất mạch rời đi chưa được bao lâu.

- Xem ra trở về đúng lúc mà ta biến mất.

Diệp Hạo cảm khái nói.

- Vừa rồi ngươi nói ngươi đi tới một nơi tu hành ở đó mười vạn năm?

Lam Tức tò mò hỏi.

- Ta tới dòng chảy thời gian.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Cái giá phải trả là võ hồn Chúa Tể cấp của ta biến mất.

- Hả?

- Nhưng cái giá này hoàn toàn xứng đáng.

Ánh mắt Diệp Hạo lộ ra tia sáng rực.

- Bây giờ ta đã không hề kém gì Chúa Tể.

Bạn cần đăng nhập để bình luận