Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 180: Cứu Mạng

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------------------------------------------

Bồng Lai Hội Sở…

Trương Kình Tùng nhìn vẻ mặt sốt ruột Minh Nguyệt khẽ an ủi.

- Tôi đã vận dụng tất cả quan hệ, cảnh sát hiện tại đang toàn lực tìm kiếm.

Trương Kình Tùng lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này cũng bị kinh diễm trước sắc đẹp của cô, ông ta vô ý thức xem Minh Nguyệt như bà chủ mà dùng lễ đối đãi.

Một lát sau, Diệp Hạo mở cửa đi vào

- Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt thấy Diệp Hạo đến, vội vàng chạy ra nghênh đón.

- Diệp Hạo.

- Cha mẹ cô mất tích ở đâu?

Diệp Hạo vội vàng hỏi.

- Trước siêu thị Quang Thải.

Minh Nguyệt vội trả lời.

- Chúng ta đi nhanh đến đó nào!

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Ừm.

Minh Nguyệt gật đầu.

Trong lòng Minh Nguyệt hiện giờ đang rối bời mà không chú ý đến việc Trương Kình Tùng dạng này dĩ nhiên tự thân lái xe chở bọn họ đi.

Đến trước cửa siêu thị Quang Thải, Diệp Hạo lặng yên phát động Thiên lý truy tung chi thuật.

Chốc lát sau đó, trong mắt hắn loáng thoáng thấy được một tung tích vô hình.

- Đèn xanh đèn đỏ phía trước quẹo trái.

Diệp Hạo ra lệnh.

Trong mắt Trương Kình Tùng lộ ra tia dị sắc, ông ta đã sớm biết rõ Diệp Hạo thần thông quảng đại.

Minh Nguyệt lại kinh ngạc hỏi.

- Cậu…?

- Tôi từng học qua thuật Truy Tung.

Diệp Hạo thuận miệng trả lời.

Truy Tung Thuật làm sao có thể có khủng bố như vậy, nhưng ai bảo Minh Nguyệt không hiểu làm chi?

- Giao lộ phía trước rẽ phải.

- Chạy lên cầu!

- Hơn hai trăm mét phía trước.

Thiên Lý Truy Tung Thuật mang ý nghĩa, chỉ cần trong phạm vi ngàn dặm, Diệp Hạo đều có thể truy tung ra được.

- Chỗ này sao?

Trương Kình Tùng chỉ một nhà dân phía trước.

- Hai người ở đây chờ tôi!

Diệp Hạo nói xong liền nhảy xuống.

Minh Nguyệt vội mở cửa ra nhìn nhưng lại kinh ngạc phát hiện Diệp Hạo đã biến mất không thấy.

(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần - )

. . .

- Thiếu gia, chúng ta làm vậy có mạo hiểm quá không?

Ánh mắt Vương Nghiễm Nhiêu lạnh như băng quát.

- Diệp Hạo đã không còn là thành viên của Võ Đạo Cục nữa, mất đi chỗ dựa này, hắn của là cái thá gì cả?

- Nhưng hắn là cao thủ Tiên Thiên đó a.

- Thì tính sao?

Vệ sĩ của Vương Nghiễm Nhiêu kinh sợ.

Hắn thực sự muốn biết vì sao Vương Nghiễm Nhiêu dám nói ra lời như vậy?

Vương Nghiễm Nhiêu nhìn bộ dáng không tin của vệ sĩ mình, hắn hơi chút trầm ngâm rồi nói tiếp

- Nghiễm Đức Đại Sư hiện tại đang ở Vương gia chúng ta.

- Nghiễm Đức Đại Sư?

- Nghiễm Đức Đại Sư là Tiên Thiên Cao Thủ trong Võ Đạo Tông Môn, tuy ông ấy không có khả năng thay Vương gia xuất thủ, nhưng chỉ cần chúng ta dụ Diệp Hạo đánh tới cửa, đến lúc đó, mày thấy ông còn đứng im nữa không?

- Nhưng coi như có xuất thủ Nghiễm Đức Đại Sư cũng không chắc sẽ giết được Diệp Hạo a.

- Chỉ cần đánh trọng thương hắn là đủ rồi, chúng ta đã dùng một cái giá rất lớn Hoàng Tuyền đó.

- Tổ chức sát thủ đứng thứ hai trên Thế Giới?

- Nó đó.

- Có sát thủ của Hoàng Tuyền, tao chắc chắn Diệp Hạo đến lúc đó có chắp cánh cũng khó mà bay.

- Tao không tin thì làm sao bây giờ?

Lúc này, một đạo âm thanh nhẹ nhàng vang lên trong phòng.

Hai người Vương Nghiễm Nhiêu tự dưng cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Diệp Hạo tiếp lấy đang ở hai người khiếp sợ thần sắc dưới đẩy ra đại môn.

- Mày biết bắt cóc ngồi tù bao lâu không?

Diệp Hạo nhìn tên vệ sĩ hỏi.

- Tôi…

- Không biết cũng không sao, để tao tiễn mày một đoạn.

Theo lời Diệp Hạo vừa dứt, tên vệ sĩ đứng gần Vương Nghiễm Nhiêu cùng đám vệ sĩ trong các phòng khác lập tức biến thành tro tàn.

Đúng tất cả biến thành tro tàn.

Đây là sự đáng sợ của thần niệm.

Thần niệm khẽ động, dây trói cha mẹ của Minh Nguyệt đều đứt gãy, hai người nhanh chóng chạy lại gần Diệp Hạo.

- Để cô chú phải sợ hãi rồi.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Minh Nguyệt đang dưới lầu chờ hai người, sau khi mọi người gặp nhau không cần chờ con, con muốn mang hắn theo vào Vương gia.

Cha mẹ Minh Nguyệt Phụ Mẫu không chần chờ liền rời đi.

(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần - )

. . .

Toàn bộ Vương gia đều đang giăng đèn kết hoa.

Nghiễm Đức Đại Sư không những nổi danh hiển hách trong giới Võ Đạo, dù tại thế tục giới cũng là một vị cao tăng đạo đức.

Vương gia vận dụng không ít nhân lực vật lực mới tranh thủ được cơ hội lần này.

Kỳ thật, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Chu gia, Lâm gia, Trịnh gia ba gia tộc Đỉnh Cấp nhất không có cạnh tranh với Vương gia thôi.

Nghiễm Đức Đại Sư lòng dạ từ bi, không bao giờ tuỳ tiện xuất thủ.

- Đại Sư, người nhìn xem, còn muốn mua thêm gì không?

Vương Văn Lệ cười nói với một trung niên đầu bóng loáng kế bên.

- Thí chủ khách khí rồi!

Nghiễm Đức Đại Sư chắp hai tay tay trước ngực, nói khẽ.

- Vậy ta không quấy rầy Đại Sư nghỉ ngơi nữa!

Vương Văn Lệ nói xong câu này muốn rời đi, nhưng lúc này, có một vật hình người từ giữa không trung rớt xuống.

Bịch một tiếng, bụi bặm văng lên tung tóe.

Vương Văn Lệ chấn.

Tình huống thế nào đây?

Nghiễm Đức Đại Sư thấy cảnh này khẽ thở dài.

- Thí chủ, tại sao không cho cậu ta một đầu sinh lộ chứ?

- Ông biết tên này trước đó đã làm cái gì hay không?

Tiếng nói vừa dứt, thân ảnh Diệp Hạo xuất hiện bên trong đình viện.

- Hắn vì trả thù tôi dĩ nhiên bắt cóc một đôi đôi vợ chồng trung niên, nếu không phải tôi kịp thời chạy tới, khuê nữ hai người cất công nuôi dưỡng 18 năm đã bị tên cầm thú này chà đạp.

- Nhưng cậu cũng không nên lấy mạng hắn?

- Vậy ông thấy tôi nên làm thế nào?

- Báo cảnh sát.

- Lấy tiếng tăm Vương gia ở Ma Đô, ngươi có tin không đến 30 phút hắn sẽ được thả ra, sau đó tiếp tục ức hiếp những người lương thiện sao?

- Vị thí chủ này, cậu quá cực đoan rồi!

- Có một chuyện tôi đến giờ vẫn không hiểu, xin đại sư chỉ rõ!

- Cậu cứ hỏi.

- Tại sao Đường Tăng tốt như thế mà còn cần trải qua chín chín tám mươi mốt nạn mới có thể thành Phật, nhưng đám người xấu không chuyện ác nào không làm chỉ cần bỏ xuống đồ đao đã có thể lập địa thành Phật?

- Đây chính là nhân quả đời trước.

- Vậy, tất cả mọi chuyện đã được chú định, vậy vì sao ngày còn tu tâm thiền định quyết ngày thành Phật?

Diệp Hạo nhìn chằm chằm Nghiễm Đức đại sự, âm thanh lạnh lùng hỏi.

- Thí chủ, theo lý luận này của cậu, tôi không còn lời nào để nói!

Thần sắc Nghiễm Đức nhìn Diệp Hạo dần trở nên lạnh lùng.

- Cậu nên biết rõ ta Phật Gia cũng có Phật Nộ Kim Cương.

- Tôi mặc kệ Phật Nộ hay không, tôi chỉ biết chuyện này ông không có tư cách nhúng tay vào!

Diệp Hạo không nhìn Nghiễm Đức đại sư nữa, con mắt chuyển qua người bên cạnh ông.

- Vương Văn Lệ, chúng ta hiện tại nên hảo hảo nói chuyện, nhỉ?

Vương Văn Lệ thấy Diệp Hạo đang từng bước đến gần mình, trong mắt đầy vẻ kinh hoảng.

- Đại Sư.

- Nghiễm Đức Đại Sư.

- Cứu mạng cứu mạng a.

Vương Văn Lệ không ngừng cầu cứu, nhưng Nghiễm Đức Đại Sư không có đáp lại.

- Chuyện này…cái này.

- Ông không cần gọi nữa.

Diệp Hạo thản nhiên lên tiếng.

- Ông ấy đã tôi giam cầm rồi!

- Tại sao Vương gia các ông cứ động vào tôi hết lần này tới lần khác thế?

- Diệp Hạo, cậu cũng đã không còn thân phận trong Võ Đạo Cục, nếu cậu dám động đến tôi, Võ Đạo Cục khẳng định sẽ bắt không tha cho cậu.

Vương Văn Lệ cuống quít nói ra.

- Ai nói ông biết tôi không còn là người của Võ Đạo Cục nữa?

- Vương gia chúng ta dễ dàng biết được những tin tức dạng này đấy?

- Có đúng không?

Diệp Hạo cười như không cười nhìn Vương Văn Lệ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận