Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2775: Đạo Tôn Thân Phận

Ánh mắt Diệp Hạo tràn đầy hứng thú.

- Đây là vật gì?

- Thiên kim.

Ngũ Hành chúa tể vừa cười vừa nói.

Sắc mặt Diệp Hạo lập tức thay đổi.

- Thiên kim thật sự tồn tại?

- Truyền thuyết chưa hẳn không có nguyên nhân.

Ngũ Hành chúa tể nhìn Diệp Hạo thật sâu một lần rồi nói.

- Tiền bối, ta có thể hỏi ngươi một chuyện được không?

Diệp Hạo suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn quyết định hỏi.

- Hỏi đi?

- Luân hồi là chuyện gì?

- Muốn hiểu rõ chuyện này, ngươi cần phải đặt chân đến siêu thoát cảnh.

Ngũ Hành chúa tể tràn đầy thâm ý nói.

- Việc của ngươi bây giờ là phải tăng cao tu vi chứ không phải suy nghĩ những chuyện này, biết chưa?

- Vãn bối hiểu.

Ánh mắt Diệp Hạo lóe lên một cái rồi nói.

Đợi đến khi Ngũ Hành chúa tể rời khỏi, Diệp Hạo lại chờ thêm một hồi.

- Tại sao không ai đến?

Hơn nửa canh giờ sau, Diệp Hạo thầm nói.

Chuyện này khiến cho Lục Đạo chúa tể đang bí mật quan sát Diệp Hạo cũng phải dở khóc dở cười.

Chẳng lẽ hắn cho rằng chúa tể nào cũng có thể xuất hiện ở Thần vực?

Không có nàng cho phép ai cũng không được?

Thần vực!

Diệp Hạo vừa mới đặt chân đến địa phận Thần vực, thân ảnh Đạo Tôn đã xuất hiện ở bên cạnh hắn.

- Không ngờ ta đánh giá ngươi quá thấp.

Dựa theo suy đoán của Đạo Tôn, Diệp Hạo có thể vọt tới một trăm người đứng đầu cũng đã không tệ rồi, nhưng ai có thể ngờ tới không ngờ hắn một bước tiến thẳng tới hạng nhất.

Hạng nhất đấy!

Phải biết đây là trận tranh giành giữa các thế hệ trẻ trong toàn bộ thiên địa.

- Ba đại chúa tể đều xuất hiện, chẳng lẽ ngươi không có cảm xúc gì sao?

Diệp Hạo nhìn Đạo Tôn thản nhiên nói.

- Ba đại chúa tể? Là có ý gì?

Đạo Tôn không hiểu hỏi.

- Vừa rồi Lục Đạo chúa tể xuất hiện ở biên giới Thần vực, ngươi không biết sao?

- Ngươi nói cái gì? Vừa rồi Lục Đạo chúa tể xuất hiện?

Đạo Tôn giật mình.

- Ngươi thật sự không biết?

Nhìn thái độ của Đạo Tôn, Diệp Hạo cực kỳ hoài nghi nói.

Phải biết Đạo Tôn là người phát ngôn của Thần vực.

Theo lý thuyết vị này không thể không biết được.

- Lục Đạo chúa tể thực sự xuất hiện?

Đạo Tôn ngưng trọng nhìn Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo lại dời chủ đề.

- Ngươi có huyết mạch của Nhân Vương?

Ánh mắt Đạo Tôn lập tức trở nên thâm thúy.

- Xem ra huyết mạch Nhân Vương của ngươi đã kích phát.

- Ngươi vẫn không trả lời vấn đề của ta.

- Ta có huyết mạch Nhân Vương.

- Mức cao nhất của huyết mạch Nhân Vương không thể nào là cấm kỵ cảnh được.

Diệp Hạo hỏi tiếp.

- Đây cũng vì sao ta trở thành người phát ngôn của Thiên Đạo.

Đạo Tôn hất đạo bào, một lĩnh vực vô hình liền bao lại ngăn cách không gian xung quanh bọn họ.

Diệp Hạo nghi ngờ không hiểu nhìn Đạo Tôn.

- Đến cùng ngươi đang mưu đồ cái gì?

- Huyết mạch Nhân Vương của ta có hạn mức cao nhất.

Đạo Tôn yên lặng một hồi nói.

- Mà ngươi lại có khả năng vô tận.

- Ta không hiểu ý của ngươi.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Qua tiên đoán ta phát hiện Thần vực sẽ sinh ra một người tồn tại chí cao vô thượng.

Đạo Tôn nhìn Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Người chí cao vô thượng mà ngươi nói...

- Người phù hợp nhất với điều kiện trước mắt chính là Thời Gian chi chủ, nhưng bây giờ ngươi cũng phù hợp với điều kiện này.

Đạo Tôn nói đến đây, trên mặt tràn đầy xoắn xuýt.

- Thật ra lúc đầu ta coi trọng Thiên Thai hơn, nhưng Thiên Thai hẳn không phải là đối thủ của ngươi.

Thiên Thai là Thiên Đạo chi tử. Nhưng đây chỉ là Thiên Đạo chi tử của Thần vực.

Nếu Thiên Thai tiến đế chinh chiến thì có thể lấy được xếp hạng bao nhiêu?

Thiên Thai?

Diệp Hạo cười cười.

Trước đó Diệp Hạo còn rất kiêng kị Thiên Thai, nhưng bây giờ hoàn toàn không còn nữa.

Vì sao?

Bởi vì lần này Diệp Hạo chém giết Thiên Thai cũng không phải chỉ một người, hai người. Hắn thấy Thiên Thai cũng chỉ lợi hơn hơn cao thủ một chút thôi.

Chỉ thế thôi!

- Ta nghe nói Thời Gian chi chủ rơi vào trong Luân Hồi?

- Ở siêu thoát cảnh, Thời Gian chi chủ đã đi rất xa. Hơn nữa Thời Gian chi chủ còn ngưng tụ thành công Thời Gian chi thể, trừ phi chúa tể xuất thủ, bằng không ai cũng sẽ không thể giết chết được hắn.

- Vì sao ngươi biết rõ ràng như vậy?

- Bởi vì ta cũng là siêu thoát cảnh.

- Cái gì?

Diệp Hạo lấy làm kinh hãi.

- Hiện tại đứng ở trước mặt ngươi cũng chỉ là một hình bóng của ta mà thôi.

Đạo Tôn lạnh nhạt nói.

- Ngươi và Nhân Vương có quan hệ thế nào?

Diệp Hạo đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

- Nói đúng hơn thì ta thuộc Nhân Vương nhất mạch.

Đạo Tôn vừa mới tiết lộ ra một tin tức chấn động.

- Ngươi thuộc Nhân Vương nhất mạch, tổ sư siêu thoát cảnh?

Rốt cục Diệp Hạo cũng đã hiểu ra.

Đạo Tôn gật đầu một cái.

- Thì ra ngươi mới là trùm cuối!

Diệp Hạo hít sâu một cái nói.

Có lẽ đám người Thi Âm vĩnh viễn không biết rằng cho tới bây giờ họ chưa từng được Đạo Tôn chú ý.

Các nàng tự cho rằng tương lai mình có thể siêu thoát, nhưng trước mặt Đạo Tôn lại không hề có bất kỳ ý nghĩa gì.

Tạm thời chưa đề cập đến vấn đề có thể siêu thoát hay không.

Dù siêu thoát thì đã thế nào chứ?

Siêu thoát cảnh cũng có nhiều loại khác biệt.

Thời Gian chi chủ siêu thoát nhiều năm như vậy, còn không phải vẫn rơi vào bên trong luân hồi hay sao?

Đạo Tôn chờ chính là Chúa Tể cảnh!

- Nhân tộc nhất định phải có một Chúa Tể cảnh.

Nói đến đây, ánh mắt Đạo Tôn lóe ra tia không cam lòng.

- Có lẽ ngươi không biết trong chín đại Chúa Tể đí không có một Chúa Tể nào thuộc Nhân tộc ta hết.

- Cái gì?

Diệp Hạo chấn động.

- Thật ra khi đến Chúa Tể cảnh, khái niệm về chủng tộc cũng đã nhạt đi, nhưng ai cũng không thể cam đoan rằng một ngày nào đó chín đại Chúa Tể chĩa dao về phía chúng ta.

Đạo Tôn dừng một chút rồi nói tiếp.

- Chín đại Chúa Tể kia là chủng tộc gì?

- Trong chín đại Chúa Tể ngoại trừ sáu đại Chúa Tể thuộc nhóm sinh linh đầu tiên do thiên địa sinh ra, ba người còn lại đều dựa vào thực lực của bản thân gắng gượng đạt tới.

Đạo Tôn nhìn Diệp Hạo nghiêm mặt nói.

- Ba Chúa Tể còn lại gồm Tinh Linh tộc, Thiên Sứ tộc và Yêu tộc.

- Tinh Linh tộc? Thiên Sứ tộc?

Diệp Hạo bị choáng váng.

- Có phải ngươi cảm thấy rất khó có thể tưởng tượng được không?

Đạo Tôn khẽ thở dài.

- Tinh Linh tộc và Thiên Sứ tộc ở Thần Vực chúng ta có địa vị rất thấp, nhưng trên thực tế bọn họ lại là chủng tộc đứng đầu ở giữa thiên hạ.

Diệp Hạo yên lặng không nói.

- Đối với những chuyện này, bây giờ ngươi không cần phải biết quá nhiều.

Ngay sau đó Đạo Tôn lập tức dời chủ đề.

- Việc ngươi bây giờ cần phải làm là tăng thực lực của bản thân lên.

Diệp Hạo khẽ gật đầu một cái.

Sau khi Diệp Hạo rời khỏi, đột nhiên Đạo Tôn mới nhớ ra mình quên hỏi chuyện Lục Đạo chúa tể xuất hiện.

- Chẳng lẽ Lục Đạo chúa tể có hứng thú với Diệp Hạo?

Đạo Tôn không khỏi nhíu mày.

Đây cũng không phải là một chuyện tốt.

Vì sao ngay sau khi Thời Gian chi chủ trở thành Siêu Thoát cảnh liền vội vàng đi đến Luân Hồi?

Còn không phải là do Lục Đạo chúa tể hứng thú với hắn sao?

Đạo Tôn lo lắng Diệp Hạo sẽ đi con đường cũ của Thời Gian chi chủ.

Vậy đến lúc đó nên làm gì đây?

Trong lòng Đạo Tôn đột nhiên có cảm giác gấp gáp.

Chỉ là, đối mặt với cấp bậc Chú Tể, hắn có thể làm cái gì đây?

- Không biết ở trong Luân Hồi, thực lực của Thời Gian chi chủ đã tăng đến cấp độ nào?

Đạo Tôn lẩm bẩm nói.

- Nếu có thể đặt chân đến Chúa Tể cảnh, vậy cũng không còn cần lo lắng gì nữa.

Nhưng lập tức Đạo Tôn liền lắc đầu.

Chúa Tể cảnh không phải ai muốn đều có thể đặt chân lên được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận