Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3331: Vân Trung Tử Đến

Toàn trường vì đó xôn xao!

Tuyết Khinh Y nói cái gì?

Tu vi trận đạo của Diệp Hạo còn cao hơn cả Vân Trung Tử?

Ngươi chắc mình không phải đang nói đùa đấy chứ?

Trận sư toàn trường đều đồng loạt nhìn về phía Diệp Hạo.

Trong mắt bọn họ, có ngạc nhiên, có trào phúng, cũng có thương hại.

Vân Trung Tử là người đứng đầu trận đạo trong thế hệ trẻ, cho dù là chí tôn cũng phải tán thưởng về tu vi trận đạo của hắn.

- Ngươi là cái thá gì mà muốn so với sư huynh ta?

Tuyết Khinh Y nói xong, một cái nam tử lạnh lùng nói.

Diệp Hạo khẽ nhíu mày một cái.

- Ta chưa từng nói trận đạo của ta cao hơn Vân Trung Tử, các hạ vừa mới mở miệng đã chế diễu ta, có hơi quá đáng rồi không?

- Quá đáng? Lão tử đừng nói mắng ngươi, dù có đánh ngươi, ngươi có thể làm được gì?

Nam tử kia cười nhạo một tiếng nói.

Hắn nhìn Diệp Hạo, sắc mặt tràn ngập khinh thường.

- Đi ra khỏi nhà, vẫn nên đừng quá phách lối.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Lão tử hôm nay cứ thích phách lối đấy, ngươi làm gì được ta?

Vân Phù Tử vừa nói vừa nhanh chân đi tới chỗ Diệp Hạo.

Tuyết Khinh Y cười hì hì nhìn xem một màn.

Nàng rất muốn biết Diệp Hạo sẽ giải quyết thế nào?

- Làm gì ngươi sao?

Diệp Hạo nói đến đây, hai con mắt bắt ra ánh sáng chói mắt.

- Hôm nay lão tử giết chết ngươi.

Ánh mắt kinh khủng rơi vào trên người Vân Phù Tử.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ hoảng sợ, thân thể lập tức bị hoà tan.

Khi linh hồn hắn sắp hoà tan, Tô Như Huy động thủ, hắn phất tay cưỡng ép kéo linh hồn của Vân Phù Tử ra.

Nhưng khi mọi người nhìn thấy linh hồn của Vân Phù Tử, trên mặt mọi người để trở nên ngưng trọng.

Linh hồn của Vân Phù Tử đã bị hư hại một nửa, muốn khôi phục lại trạng thái đỉnh phong cũng không biết phải cần bao nhiêu lâu.

- Ngươi hủy thân thể của ta, còn làm tổn hại hơn một nửa linh hồn ta.

Vân Phù Tử nhìn Diệp Hạo, ánh mắt đều là vẻ dữ tợn.

- Sư huynh ta nhất định sẽ giết ngươi.

- Nếu không phải vì Tô các chủ kịp thời ra tay, bây giờ ngươi nghĩ mình còn có tư cách để ầm ĩ với ta?

Diệp Hạo nhìn Vân Phù Tử như đang nhìn một xác chết.

- Không phải ngươi cảm thấy sư huynh của ngươi rất lợi hại sao? Lão tử ta ở chỗ này chờ, bây giờ ngươi gọi hắn tới đi.

Toàn trường đều khiếp sợ.

Chẳng lẽ Diệp Hạo không hề sợ gia tộc của Vân Trung Tử sao?

Phải biết đứng sau lưng Vân Trung Tử là Trận Đạo tổng các đấy!

- Được, được, được, nhiều năm nay ngươi là người duy nhất công khai khiêu khích tu sĩ Trận Đạo tổng các ta.

Trong mắt Vân Phù Tử tràn đầy hưng phấn, hắn như nhìn thấy cảnh Diệp Hạo chết thảm.

Diệp Hạo nhún vai.

- Mau gọi đi, lão tử chờ ở đây.

- Ngươi chờ đấy.

Vân Phù Tử nói xong liền gửi tin tức đi.

Đợi đến khi truyền tấn ngọc phù bay đi, sắc mặt mọi người nhìn Diệp Hạo đều thay đổi.

Chẳng lẽ vị này không sợ Trận Đạo tổng các?

- Ngươi hài lòng chưa?

Thái Tiểu Hoàn lạnh lùng nhìn Tuyết Khinh Y nói.

- Ta . . . Ta không biết chuyện sẽ thành như vậy.

Tuyết Khinh Y tái nhợt nói.

Nàng chỉ muốn Vân Phù Tử nhục nhã Diệp Hạo một phen, nhưng chưa từng nghĩ rằng Diệp Hạo lại kinh khủng bá đạo như vậy, đi liên liền giết Vân Phù Tử.

Bây giờ thì tốt rồi.

Chọc tới cả Trận Đạo tổng các.

- Vân Trung Tử hôm nay nếu xảy ra chuyện gì, Tuyết Khinh Y, ngươi chính là tội nhân của Trận Đạo nhất mạch.

Thái Tiểu Hoàn hừ lạnh một tiếng nói.

- Vân Trung Tử xảy ra chuyện?

Trái tim Tuyết Khinh Y không khỏi chậm nửa nhịp.

- Ngươi chắc rằng mình không phải đang nói đùa đấy chứ?

- Tu vi trận đạo của sư tôn ta mặc dù kém hơn chín đại Trưởng lão Trận các, nhưng cũng không kém quá nhiều. Nhưng rất nhiều trận pháp mà Diệp công tử bố trí, ngay cả sư tôn ta cũng nhìn không hiểu.

Thái Tiểu Hoàn nhìn thẳng vào mắt Tuyết Khinh Y nói.

- Tính cách của sư tôn ta dù kiêu ngạo, nhưng ngươi nghĩ hắn sẽ phán bậy sao?

- Nhưng đệ nhất trận đạo không phải là Vân Trung Tử sao?

Tuyết Khinh Y bất an nói.

- Ngươi có thể đảm bảo rằng trong thế gian này chỉ có mười chí tôn không?

Thái Tiểu Hoàn lãnh đạm nói.

Lúc này Các chủ Đan đạo Tô Như Huy nhìn Diệp Hạo nói.

- Không biết tôn tính đại danh của công tử?

- Tên ta vẫn nên đợi chút nữa rồi nói cho Tô các chủ.

- Vì sao?

Tô Như Huy không hiểu hỏi.

- Bởi vì nếu hiện tại ta nói cho ngươi biết, đợi chút nữa ngươi sẽ rất khó xử.

- Chẳng lẽ ngươi là người của Đan các?

Tô Như Huy laoa tức nhận ra được điểm quan trọng.

- Tô các chủ, một hồi sẽ biết.

Diệp Hạo thần bí nói.

Đại khái qua nửa khắc đồng hồ sau, một uy áp kinh khủng xuất hiện ở nơi này.

Tô Như Huy hừ lạnh một tiếng, hắn vung ống tay áo lên, cỗ uy áp kia lập tức bị đánh tan.

- Long các chủ, ngươi thể hiện uy phong của mình ở Trận các thì cũng thôi đi, nhưng đi tới Đan thành mà còn không biết kiềm chế lại, chẳng lẽ ngươi định khơi mào khai chiến giữa hai đại thế lực?

- Tô Như Huy, bây giờ Đan các ngươi loạn trong giặc ngoài, lời như vậy vẫn nên nói ít đi thì hơn.

Sau một khắc một cái lão giả mang theo một thanh niên khí chất như ngọc xuất hiện ở sảnh đường.

Sắc mặt Tô Như Huy âm trầm xuống.

Năm đó Đan các sáng chói như mặt trời ban trư, lão gia hoả Long Quốc Huy này làm sao dám nói lời như vậy với mình?

- Không ngờ Phó các chủ Trận các lại tự đến.

- Người đứng đầu trận đạo, Vân Trung Tử cũng tới.

- Chuyện lần này nháo lớn rồi.

- Tiểu tử kia coi như xong.

- Vân Phù Tử thân là đệ đệ của Vân Trung Tử, ngươi cảm thấy Vân Trung Tử sẽ bỏ qua sao?

Ngay lúc tu sĩ đang thảo luận, Diệp Hạo lại nhàn nhã uống rượu, hồn nhiên không thèm để Vân Trung Tử và Long Quốc Huy ở trong mắt.

- Tên này ngon.

Long Quốc Huy giận tím mặt.

Khi ánh mắt hắn sắp rơi vào trên người Diệp Hạo, bỗng có một lực lượng vô hình lại lan tràn đến hắn.

Con mắt Long Quốc Huy lập tức híp lại.

Hắn không ngừng tăng cường uy áp, thế nhưng Diệp Hạo vẫn thản nhiên không có chuyện gì.

Điều này khiến Long Quốc Huy rất tức giận.

Từ trước đến giờ Long Quốc Huy bá đạo đã quen, hắn muốn giết Diệp Hạo cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng mãi mà vẫn không thể trấn áp được Diệp Hạo, hắn cảm thấy rất mất mặt.

- Các hạ đã dò xét nửa khắc rồi, không biết ngươi còn muốn thăm dò bao lâu đây?

Lúc này Diệp Hạo để ly rượu xuống nhàn nhạt nói.

- Sau lưng ngươi là ai?

Long Quốc Huy trầm mặt nói.

- Sau lưng ta là ai, ngươi không có quyền biết.

Diệp Hạo nói xong lại đứng lên.

- Hôm nay kêu Vân Trung Tử tới là để giải quyết chuyện Vân Phù Tử nhục nhã ta.

- Vân Phù Tử nhục nhã ngươi?

Vân Trung Tử mặc bạch y cau mày nói.

- Chuyện này là sao?

Diệp Hạo liền kể lại mọi chuyện.

- Đệ đệ ta quả thật có lỗi, nhưng ngươi cũng không thể huỷ thân thể hắn, hao tổn một nửa linh hồn hắn.

Vân Trung Tử nhàn nhạt nói.

- Xem ra ngươi vẫn không hiểu ý của ta.

Diệp Hạo nhìn Vân Trung Tử nói.

- Ngươi có ý gì?

- Chuyện đệ đệ ngươi nhục nhã ta, Trận Đạo các ngươi phải cho ta một câu trả lời thoả đáng.

Âm thanh của Diệp Hạo vừa rơi xuống, toàn trường đều xôn xao.

Ngươi có lầm không vậy?

Bây giờ ngươi mới là người cần cho Trận Đạo tổng các câu trả lời thoả đáng mới phải?

Tại sao ngươi còn bắt người ta nhận lỗi chứ?

- Các hạ không phải đang nói đùa đấy chứ?

Vân Trung Tử tức giận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận