Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 395: Động Ngón Tay

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------------------

- Thành viên Bồng Lai Hội Sở không phú thì quý, tôi lo mình sẽ không quản lý tốt.

Bạch Tố Tố lo lắng nói ra suy nghĩ của mình.

- Tin tưởng bản thân.

Diệp Hạo cười nói:

- Còn có, tối nay cô thông báo với toàn thể hội viên, tối mai Bồng Lai Hội Sở sẽ bán đấu giá Hộ Thân Phù.

- Hộ Thân Phù gì?

Bạch Tố Tố giật mình.

- Hộ Thân Phù có thể ngăn cản cao thủ Tiên Thiên.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

Võ Đạo Thế Gia không còn ẩn núp mà lại tràn vào thế gian.

Bây giờ, điều Diệp Hạo làm hiện giờ để nói cho những Võ Đạo Thế Gia này biết không được quá mức.

- Cao Thủ Tiên Thiên?

Nghe thấy từ này, ánh mắt Bạch Tố Tố co vào:

- Nghe nói cao thủ Tiên Thiên có thể tránh được cả đạn pháo.

- Không sai.

Diệp Hạo gật đầu.

- Mạnh như vậy à?

Cô thấy không thể tượng tượng nổi.

- Võ Đạo chân chính có thể dời sông lấp biển.

Diệp Hạo nói xong trước ánh mắt kinh ngạc của Bạch Tố Tố, trong tay xuất hiện một hộp gấm thần bí:

- Cái này cho cô.

Bạch Tố Tố khẽ giật mình.

- Đây là cái gì?

Cô đưa tay nhận lấy rồi hỏi.

Bạch Tố Tố mở ra, trong mắt lộ ra kinh hỷ.

- Tôi muốn cô luôn mang theo Thanh Ngọc này, cho dù tắm rửa cũng không được lấy ra.

Diệp Hạo nhẹ giọng nói.

- Hổ Thân Phù hả?

- Cái này lợi hại hơn những thứ tối mai tôi bán nhiều.

Diệp Hạo cười nói ra:

- Sau khi mang Hộ Thân Phù này cô không cần sợ bất kỳ ai nữa, cho dù manh hơn Võ Đạo cao thủ cũng có thể đối mặt.

- Không thể nào?

- Chuyện này tôi sẽ không nói đùa?

Diệp Hạo nhìn Bạch Tố Tố nói:

- Thân là người điều khiển Bồng Lai Hội Sở, cho dù cô gặp phải người nào cũng không cần khúm núm, hiểu chưa?

Trái tim cô ta nhảy lên phanh phanh.

- Tôi hiểu rồi.

Cô ý thức được quyền lợi ở Bồng Lai Hội Sở lớn hơn tại Viện An Dưỡng Cẩm Tú nhiều.

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần - )



Đại Học Trung Y.

Trương giáo sư đã sớm nói mười giờ sẽ bắt đầu nhưng hơn chín giờ, Tiếu Lão Thực đã đến.

Sau đó, hắn mới phát hiện nơi này không có một người, dù sao thì trừ khi não tàn nếu không ai sẽ đến nơi này đây?

Tiếu Lão Thực nhìn phòng giải phẫu yên tinh đến kinh hãi, chần chờ một chút, hắn xoay người chạy đến quầy bán đồ ăn vặt, mua một ly trà sữa để đốt thời gian.

Lúc chín giờ bốn mươi phút, Tiếu Lão Thực quay lại phòng giải phẫu, lúc này, Trương Khắc và hơn mười sinh viên đã đứng đây. Trong đám người, Tiếu Lão Thực liếc mắt đã thấy Hứa Mạn Quân yểu điệu đứng đó.

Hoa khôi của lớp!

Tỉ lệ nữ ở Viện Y Học sinh khá đông, vì vậy muốn làm hoa khôi của lớp không có điểu nổi bật thì không thể được.

Hứa Mạn Quân cao một mét bảy, hai má lúm đồng tiền, khuôn mặt nhìn qua tràn đầy phong tình.

- Tiếu Lão Thực, sao trò tới muộn như vậy?

Trương Khắc thấy Tiếu Lão Thực chạy tới hỏi.

- Có một số việc nên chậm trễ ạ.

Tiếu Lão Thực vội trả lời.

Hắn đương nhiên sẽ không nói vì bản thân sợ quá nên giờ mới dám tới.

- Được rồi, cậu và Hứa Mạnh Quân đi đến phòng giải phẩu số hai đi.

Trương Khắc nhìn về Tiếu Lão Thực nói.

Sắc mặt hắn thay đổi.

- Giáo sư Trương, người xác định phòng giải phẩu số hai?

Tiếu Lão Thực biết rõ phòng giải phẫu số hai hôm qua vừa mới giải phẩu một cô gái mười tám tuổi.

- Đúng vậy, lầm này tôi muốn rèn luyện đảm lượng của các trò.

Trương Khắc nhẹ gật đầu nói.

Đoàn người Trương Khắc đưa Tiếu Lão Thực và Hứa Mạnh Quân đến lầu bốn:

- Hai đứa vào đi.

Tiếu Lão Thực nuốt một ngụm nước miếng, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh:

- Hứa Mạn Quân, cô không cần sợ hãi, có tôi ở đây.

Khuôn mặt cô hơi trắng bệch nhưng không nói gì, cô chỉ nhấc chân đi lên phía trước.

Tiếu Lão Thực vội đuổi theo.

Lúc này, hai người nghe được tiếng xích sắt khóa cửa.

- Giáo sư Trương, các người làm gì vậy?

Tiếu Lão Thực nói.

- Trong vòng bốn giờ hai người không được phép ra khỏi phòng giải phẫu.

Trương Khắc nói xong bỏ chìa khóa vào túi áo:

- Đi thôi, chúng ta xuống dưới lầu từ từ thưởng thức.

Nói xong, đoàn người Trương Khắc xuống sảnh giám sát.

Trương Khắc nhìn vào màn hình dám sát nói:

- Tiếu Lão Thực, tốc độ của hai người nhanh lên một chút.

Tiếu Lão Thực nhìn bộ đàm trên vai nói:

- Được rồi.

Hành lang rất dài.

Tiếu Lão Thực nhìn ánh đèn trắng bạch phía trước, trái tim nhảy dựng lên.

Đột nhiên, cuối hành lang có một bóng đèn tắt, khuôn mặt Hứa Mạnh Quân biến đổi, sau đó xoay người chạy đến trước mặt hắn nói:

- Chuyện gì vậy?

- Nhất định bọn người giáo sư Trương cố ý dọa chúng ta.

Tiếu Lão Thực vỗ vỗ bộ đàm nói:

- Giáo sư Trương, người dọa tôi thì không sao nhưng đừng dọa Mạn Quân chứ.

- Rudy không được phá nữa.

Trong bộ đám truyền đến giọng nói của Trương Khắc.

- Tiểu tử Rudy cậu nếu còn tiếp tục phá đám, đợi tôi ra ngoài nhất định sẽ cho mông cậu Cúc Hoa Bạo Nam Sơn nha.

- Tiếu Lão Thực à, tôi rất muốn biết sao lúc này cậu dám uy hiếp tôi?

Nghe vậy, hắn lập tức cười làm lành nói:

- Cái này… đợi chút nữa… tôi mời cậu một chầu, được không?

- Cái này còn tạm được.

- Nhưng cậu không được làm tôi sợ nữa.

- Vì bữa ăn của cậu tôi sẽ không để người khác dọa cậu đâu.

Có được Rudy đảm bảo, Tiếu Lão Thực thở dài một hơi.

Đẩy ra của phòng giả phẫu số ba, đập vào mắt là một cô gái toàn thân đều có máu tươi, tạng phủ đều bị phá vỡ.

Hứa Mạn Quân vừa nhìn thoáng qua đã quay sang chỗ khác.

Cô không dám nhìn nữa.

Cô sợ cô gái trên bàn đột nhiên mở mắt đánh tới chỗ mình.

Tiếu Lão Thực cũng không dám nhìn nhiều.

Trong lúc Tiếu Lão Thực chuẩn bị nhìn chỗ khác đột nhiên thấy ngọn tay của cô gái đó hơi rung rẩy một cái.

Đúng vậy, động.

- Ahhh.

Sắc mặt hắn hoảng sợ trắng bạch.

Tiếu Lão Thực bỗng nhiên gào lên làm cho thần kinh đang căng cứng Hứa Mạn Quân bị dọa sợ.

Hứa Mạn Quân cũng gân giọng hô lên.

- Tôi nói Lão Thực, cậu kêu quỷ cái gì vậy?

Trương phòng giám sát, Trương Khắc cau mày nói.

Tiếu Lão Thực này cũng quá vô dụng a?

Tốt xấu gì cậu ta cũng là đàn ông cao một mét tám mà?

Tiếu Lão Thực hơi bình phục một chút mới len lén nhìn cô gái kia. Đến khi hắn xác nhận cô không nhúc nhích nữa mới cả gan đi đến gần chỗ cô gái đó.

- Tiếu Lão Thực, cậu đi đâu vậy?

Hứa Mạn Quân hỏi.

Tiếu Lão Thực không trả lời, hắn đi xung quanh cô gái này một vòng tồi giả vờ bình tĩnh đi về.

- Cô có muốn nhìn thử không?

- Không.

- Lúc nãy, cậu vừa kêu cái gì?

- Cái này… he he… lúc này hình như tôi thấy ngón tay của cô gái này động đậy, bây giờ nghĩ lại chắc tôi hoa mắt.

Tiếu Lão Thực trả lời làm sinh viên trong phòng giám sát khịt mũi coi thường.

- Cô gái này đã chết nữa tháng rồi, sao ngón tay có thể động đậy được?

- Chưa kể cô gái này đã bị giải phẩu rồi nữa?

Bạn cần đăng nhập để bình luận