Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1886: Đồ Cái Gì

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Chức Đường Chủ của Tôn Thắng Nhân cũng chỉ là hư chức.

Như vậy Phó Đường Chủ mà đối phương cho hắn thực chắc.

Tôn Thắng Nhân ngượng ngùng cười một tiếng.

- Nội bộ Chấp Pháp Đường cũng đã nát, ngươi muốn chưởng khống Chấp Pháp Đường, phải tuyển người mới từ bên trong học sinh.

Diệp Hạo nhìn Tôn Thắng Nhân nói khẽ.

- Thế nhưng bên trong học sinh rất nhiều người là đệ tử của các Thế Gia, vả lại toàn bộ nội bộ Thánh Đức Thư Viện đều là người của các Thế gia này, bọn họ tiến vào Chấp Pháp Đường thì có tác dụng gì?

Nghe Tôn Thắng Nhân nói như vậy Diệp Hạo đã biết rõ đối phương cũng ý thức được vấn đề của Thánh Đức Thư Viện.

- Muốn đối phó với Thế Gia, ngươi cứ vận dụng hàn môn đệ tử.

Diệp Họa chỉ đám người Hồng Vận nói.

- Những người này đều là hàn môn không có căn cơ, được các thân gia đệ tử thanh bạch nâng đỡ, bọn họ sẽ trở thành một dòng nước trong, đối kháng thế gia.

- Lợi dụng Hàn Môn đối kháng Thế Gia?

Ánh mắt Tôn Thắng Nhân sáng lên.

- Những tu sĩ bộ lạc này thiên phú kỳ thật không sai, chỉ cần các ngươi cung cấp hoàn cảnh ổn định cho bọn họ, bọn họ sẽ vì các ngươi xông pha chiến đấu.

Diệp Hạo vung tay lên một không gian bình chướng ngăn cách hai người.

- Nhưng trong Thư Viện không có nhiều tài nguyên như vậy.

Tôn Thắng Nhân suy nghĩ một chút, nói.

- Ngươi cho rằng bồi dưỡng bọn họ cần hao phí rất nhiều sao?

Diệp Hạo nói đến đây than nhẹ một tiếng.

- Người ta chỉ vào vừa nãy là một Tiên Vương, nhưng hắn ngay cả khái niệm Tiên Thạch cũng không có.

- Có ý gì?

- Ta đưa cho hắn một viên Cực Phẩm Vương Cấp Liệu Thương Đan, ngươi đoán vị này bán bao nhiêu tiền?

- Bao nhiêu?

Tôn Thắng Nhân cảm thấy hứng thú hỏi.

- Lão bản kia cho phép ta tùy ý ra giá, nhưng Hồng Vận cũng chỉ dám muốn 12 ức Trung Phẩm Tiên Thạch.

- 12 ức Trung Phẩm Tiên Thạch?

Tôn Thắng Nhân không khỏi trừng lớn hai mắt.

Giá trị Cực Phẩm Vương Cấp Liệu Thương Đan phải kể tới ức Thượng Phẩm Tiên Thạch nha.

- Nhiệm vụ hiện tại của ngươi là đả kích quyền quý Thư Viện, mà đả kích sau đó lưu lại khe hở cho Hàn Môn, cứ như vậy chờ một thời gian Hàn Môn sẽ quật khởi.

Diệp Hạo nhẹ giọng nói.

- Cao thủ Hàn Môn có hạn, ngươi để bọn hắn ở đâu?

- Phụ cận Thánh Đức Thư Viện.

- Phụ cận Thánh Đức Thư Viện đã bị giai tầng quyền quý chiếm đoạt.

- Vậy bên ngoài quyền quý lại thành lập một vòng tròn Hàn Môn.

- Cái vòng kia là chủng tộc khác.

- Ngươi không thúc đẩy giai tầng quyền quý tiến hành xông pha chiến đấu sao?

- Giai tầng quyền quý làm sao có thể nguyện xông pha chiến đấu?

- Giai tầng quyền quý có nguyện ý xông pha chiến đấu hay không phải nhìn vào ngươi.

- Có ý gì?

- Ngươi cứ phát huy toàn bộ khả năng của thân phận Đường Chủ Chấp Pháp Đường của ngươi là được.

- Ta không hiểu.

- Hiện tại ngươi không phải đã bắt được bím tóc Lôi Hồng Huyễn của Lôi gia sao?

- Đúng.

- Ngươi nói xem để cho Lôi gia hỗ trợ khai cương thác thổ, mà thù lao là giảm bớt trừng phạt với Lôi Hồng Huyễn ngươi cảm tháy Lôi gia có nguyện ý làm không?

- Thế nhưng chuẩn mực Tông Môn để đâu?

- Cái này cũng truyền âm thanh cho giai tầng quyền quý, ngươi không phải loại người thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn không hiểu được khả năng của người lãnh đạo, đương nhiên theo thời gian dần qua Hàn Môn quật khởi sau đó cũng không cần khách khí với giai tầng quyền quý nữa.

- Ngươi…têngia hỏa này.

Ánh mắt Tôn Thắng Nhân nhìn Diệp Hạo cũng thay đổi.

- Tại sao ta cảm thấy ngươi còn thích hợp làm Đường Chủ Chấp Pháp Đường hơn ta vậy?

- Kỳ thật ngươi không thích hợp làm Đường Chủ Chấp Pháp Đường.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút, nói tiếp.

- Ngươi nói chuyện cũng đừng ngay thẳng như thế chứ.

- Ta giới thiệu cho ngươi một người.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Ngươi nói Hàn Sở Di?

- Không phải.

- Không phải à?

Tôn Thắng Nhân trừng lớn hai mắt nói.

- Hàn Sở Di nếu là phụ tá của ngươi, Hàn gia về sau sẽ trở thành đầu tàu đối sóng.

Diệp Hạo nhìn Tôn Thắng Nhân trầm giọng nói.

Nghe vậy thần sắc Tôn Thắng Nhân trở nên ngưng trọng.

Bản lãnh Tôn Thắng Nhân là gì, cao tầng Thánh Đức Thư Viện đều rõ ràng.

Nếu Hàn Sở Di là phụ tá của hắn, nàng cũng nhảy vào trong hố lửa.

- Vậy người đề cử ai?

- Thị nữ của ta.

- Ở đâu?

Ánh mắt Tôn Thắng Nhân sáng lên.

Tôn Thắng Nhân đã sớm lấy được tư liệu của Diệp Hạo.

Hắn biết rõ người này là một Cửu Cấp Thiên Tài, như vậy thị nữ Diệp Hạo khẳng định cũng không phải một nhân vật đơn giản.

- Ta cũng đã gọi nàng đến đây.

Diệp Hạo nói khẽ.

Thoại âm Diệp Hạo vừa rơi xuống, thì Tôn Thắng Nhân đã cảm ứng được cái gì, tiếp đó Diệp Hạo xuất thủ khống chế Trần Nguyệt Lan ra khỏi không gian.

Tôn Thắng Nhân nhìn Trần Nguyệt Lan một cái, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Khí tức Trần Nguyệt Lan mượt mà nội liễu, trong lúc phất tay càng là cao quý, vị này cũng không phải một nhân vật đơn giản.

- Thiên Tài cấp mấy?

Tôn Thắng Nhân nghi ngờ nhìn Diệp Hạo hỏi.

- Lục cấp Thiên Tài.

Diệp Hạo mở miệng nói.

- Ngươi gia hỏa này.

Tôn Thắng Nhân thật không biết nên nói gì.

Lục Cấp Thiên Tài tương lai có thể đặt chân đến Bán Thần cảnh.

Kết quả lại là thị nữ của Diệp Hạo.

- Ta thấy cần thiết nên nhấn mạnh hai điểm.

Diệp Hạo nhìn Tôn Thắng Nhân trầm giọng nói.

Nhìn thần sắc Diệp Hạo nghiêm túc, Tôn Thắng Nhân cũng thu liễm.

- Ngươi nói.

- Thứ nhất, ta vô ý nhúng chàm quyền lợi Thánh Đức Học Viện, ước chừng trăm năm ta sẽ rời đi; thứ hai, ta trợ giúp Thánh Đức Học Viện không phải xem mặt mũi Tử Đế, mà xem mọi người đều là Nhân tộc.

Nghe Diệp Hạo nói vậy, Tôn Thắng Nhân nổi lòng tôn kính.

- Bây giờ người như ngươi cũng không còn nhiều lắm.

- Ta trình bày điểm ấy không có ý gì khác, chỉ sợ các ngươi ngộ nhận điều gì đó, cuối cùng mọi người tan rã trong không vui.

Diệp Hạo nói đến đây đưa cho Tôn Thắng Nhân một Túi Càn Khôn nói.

- Cái này cho ngươi.

Tôn Thắng Nhân tiếp nhận sau đó liền mở to hai mắt nhìn.

- 3000 ức.

Đây không phải 3000 ức Trung Phẩm Tiên Thạch, mà là 3000 ức Thượng Phẩm Tiên Thạch.

- 3000 ức này không phải cho ngươi, mà cho tất cả Hàn Môn.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Ngươi trở về sử dụng số tiền này chế tạo một mảnh Cương Vực.

- Nếu nói như vậy, tiền này ta không thể lấy.

Tôn Thắng Nhân trầm ngâm một chút, đẩy trở về.

- Đây vốn là chuyện của Thánh Đức Học Viện.

- Cao tầng Học Viện sẽ không đồng ý phân miếng bánh ngọt này cho Hàn Môn đâu.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Mà muốn chế tạo một Cương Vực thích hợp để sinh tồn, không đập tiền vào thì không có khả năng. Đây là một phần tâm ý của ta, ngươi cứ nhận đi.

- Nhưng mà.

- Về sau Thánh Đức Thư Viện mở rộng nhiều chính sách có lợi cho học sinh Hàn Môn, chỉ cần ngươi có thể giúp ta duy trì là được.

Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Ngươi yên tâm.

Tôn Thắng Nhân cam đoan.

- Về sau ta sẽ là hậu thuẫn vững chãi nhất của ngươi.

Tôn Thắng Nhân không cảm thấy Diệp Hạo muốn cái gì?

Muốn quyền lợi ở Thánh Đức Học Viện sao? Tử Đế đã từng nói qua chỉ cần Diệp Hạo muốn, hoàn toàn có thể cho hắn tiến vào Hạch Tâm, thậm chí đều có thể cho hắn làm người cầm lái, điều kiện tiên quyết là Diệp Hạo cạnh tranh được vị kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận