Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 945: Không gian phá toái

Bởi vì không có thời gian nên lần này cưỡi Chiến Hạm Chủ Cấp đi.

Cái này có thể làm Diệp Hạo đau đầu a.

Bởi vì Thác Bạt Vân Nguyệt líu ra líu rít nói liên tục bên tai hắn.

Hắn đành phải ngồi nói chuyện phiếm cùng với nàng.

Không biết bao lâu, giọng nói của Trác Tinh Nhi vang lên bên tai Diệp Hạo.

- Đến rồi.

Diệp Hạo vội vàng đứng lên nhìn về nơi xa.

- Người của Gia tộc Nhạc Chính cùng Gia tộc Tư Không đã đến.

Thác Bạt Danh Sơn đi tới.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu nhìn qua.

Trong lúc nhìn lại, sắc mặt Diệp Hạo hơi hơi đại biến, với vì hắn nhìn thấy một tu sĩ mà bản thân nghĩ không ra.

Bên trong đám người, một tu sĩ như cảm thấy có người nhìn mình nên nhìn về phía Diệp Hạo, sau đó khóe miệng hắn lọ ra nụ cười.

- Tại sao ngươi lại ở đây?

- Thuộc tính của ta chỉ có ở trên địa bàn của Ma Tộc mới có thể tăng lên nhanh nhất.

- Ngươi đã thăm dò được tin tức gì rồi?

- Ở đây đã từng truyền ra tin tức có Pháp Bảo Vương Cấp, căn cứ theo tin tình báo thì rất có thể là Nhân tộc.

- Nhân Tộc?

- Ừm.

Diệp Hạo trầm mặc nói:

- Không được tổn thương tu sĩ của Gia tộc Thác Bạt.

- Ngươi để ý bọn họ hả?

- Đây là một lời hứa.

- Được rồi.

Tâm Ma nói tiếp:

- Tu vi của ngươi tăng đến bước nào rồi?

- Ba mươi hai chuyển.

- Tăng lên không chậm nha.

Tâm Ma giật mình nói:

- Ta nghĩ mình được nhiều kỳ ngộ như vậy có thể bỏ xa gia hỏa ngươi, không ngờ vẫn bị ngươi đuổi theo kịp a.

- Ngươi cần Hồn Tinh không?

- Ngươi có?

- Nói nhảm.

- Cho ta khoảng một trăm viên đi.

- Ngươi thấy Hồn Tinh là rau cải trắng hả?

Diệp Hạo nhếch miệng nói.

- Ngươi cảm thấy với một trăm viên Hồn Tinh thì có thể tu luyện tới cảnh giới viên mãn hả?

Tâm Ma hơi lắc đầu:

- Ta có một dự cảm muốn lấp đầy thức hải của mình thì cho dù một ngàn Hồn Tinh cũng không đủ.

- Ngươi xác định?

- Nhục thân của chúng ta chính là một cái ví dụ.

Tâm Ma nhìn Diệp Hạo nói:

- Thức hải của chúng ta nếu so với nhục thân thì còn khủng bố hơn nhiều.

Nghe vậy, Diệp Hạo trầm mặc.

Nếu nói như vậy, kiếm Hồn Tinh ở Tiên Đình đã không có bao nhiêu ý nghĩa.

- Chúng ta chỉ có sử dụng phương pháp phi thường a.

- Phi thường phương pháp của ngươi không được nguy hại Nhân Tộc.

- Nói nhảm.

Trong lúc Diệp Hạo và Tâm Ma âm thầm nói chuyện phiếm thì bên trong gia tộc Nhạc Chính đi ra một thanh niên.

Ánh mắt thanh niên này nóng bỏng nhìn Diệp Hạo nói:

- Thác Bạt Vô Úy, mười năm trước, ta bị ngươi hạ chỉ trong một chiêu, hôm nay, ta sẽ dùng chiến kiếm trong tay để rửa sạch mối nhục này.

Diệp Hạo lườm thanh niên này nói:

- Tên này là ai vậy?

Diệp Hạo đương nhiên không phải không biết thanh niên này.

Nhạc Chính Du Thương!

Người mạnh nhất trong thế hệ tuổi trẻ của Gia tộc Nhạc Chính.

Nhạc Chính Du Thượng nghe thấy Diệp Hạo nói vậy, trên mặt lộ vẻ tức giận.

- Thác Bạt Vô Úy, ngươi quá ngông cuồng.

Nhạc Chính Du Thượng nói đến đây rồi đi tới vị trí giữa hai chiến hạm, trong tay cầm hai chiến kiếm chỉ Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo hỏi lắc đầu nói:

- Nhạc Chính Du Thượng, nếu ngươi không muốn mất mặt xấu hổ thì bây giờ có thể rút lui.

Lui?

Có khả năng không?

- Diệp Hạo, xem ra ngươi không dám ứng chiến a?

Nhìn bộ dáng ngông cuồng của Nhạc Chính Du Thượng, Diệp Hạo nhất chân đi về phía hắn.

Trong sát na Diệp Hạo nhấc chân, sắc mặt Nhạc Chính Du Thương biến đổi.

Bởi vì có một cỗ đại thế vô hình bao phủ toàn thân hắn.

Cỗ đại thế này giống như thiên uy, kinh khủng vô biên.

Nhạc Chính Du cảm thấy gân cốt, huyết nhục bản thân, thậm chí cả pháp lực cũng có một loại xu thế muốn ngưng kết.

Không được!

Nhạc Chính Du Thượng đang chuẩn bị vận chuyển pháp lực toàn lục thì Diệp Hạo lại bước ra hai bước.

Nhạc Chính Du Thượng lảo đảo một cái, khắp khuôn mặt lộ vẻ hoảng sợ.

- Ngươi…

Hắn vừa mới kịp nói được chữ này thì Diệp Hạo lại tiếp túc bước tới ba bước.

Phốc!

Nhạc Chính Du Thượng há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Hai con ngươi nháy mắt biến thành ảm đạm xuống.

Toàn trường xôn xao.

Không ai nghĩ đến Nhạc Chính Du Thượng cường thế như vậy nhưng khi đứng trước mặt Diệp Hạo lại không chịu nổi một kích.

Không phải bọn họ không nhìn ra Diệp Hạo dẫn động môt loại đại thế.

Chỉ là nhìn ra thì có thể thế nào?

Khi Diệp Hạo chuẩn bị bước lên bước thứ tư thì mấy vị thanh niên trong Gia tộc Nhạc Chính vọt tới.

Nhưng khi mấy thanh niên này vừa mới xông ra được vài chục mét đã cảm thấy một trận thiên uy rộng lớn.

Phốc!

Phốc!

Phốc!

Mấy thanh niên này cùng lúc phun ra một ngụm máu tươi giống như một đám diều đứt giây vô lực cắm xuống đất.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

- Nhạc Chính Du Phương chính là cao thủ gần Nhạc Chính Du Thượng nhất a.

Đúng lúc này, Diệp Hạo bước ra bước thứ tư.

Nhạc Chính Du giống như bị sét đanh quỳ một gối trên mặt đất, hơn nữa, toàn thân hắn không ngừng run rẩy, hắn ngẩn đầu nhìn về Diệp Hạo đang từ xa đi tới, trong mắt hắn giờ khắc này, Diệp Hạo chính là Thần Ma.

Diệp Hạo ngẩn đầu nhìn vị kia nói:

- Ngươi nói dừng tay thì ta phải dừng tay hả? Ngươi nên rõ ràng đây là thế hệ trẻ tranh phong, dù chết trận cũng hợp tình hợp lí.

Gia Chủ gia tộc Nhạc Chính nghe vậy, trong mắt hắn lộ ra một tia kinh nộ, nhưng hắn cũng không tùy tiện xuất thủ, bởi vì hắn chủ ý thấy thần niệm của Thát Bạt Danh Sơn gắt gao khóa lên bản thân. Nói cách khác, chỉ cần bản thân dám xuất thủ thì sẽ nghênh đón một kích lăng lệ của đối phương.

- Ngươi muốn thế nào?

Gia Chủ Gia tộc Nhạc Chính nhìn Diệp Hạo nói.

- Ta muốn thế nào? Ta muốn ngươi cam kết.

- Cam kết gì?

- Cam kết Gia tộc Nhạc Chính sẽ không lén lút ra tay đối phó với Gia tộc Thác Bạt.

- Chuyện này…

- Chẳng lẽ trong lòng ngươi, một lời hứa hẹn này không quan trọng bằng Nhạc Chính Du Thượng?

- Ta đồng ý.

Gia Chủ gia tộc Nhạc Chính suy nghĩ một chút nói.

- Nếu không phải ta sắp rời khỏi đây đi ra ngoài lịch lãm thì ngươi cảm thấy ta cần lời hứa này của ngươi không?

Diệp Hạo nhìn Tộc Trưởng của gia tộc Nhạc Chính nói:

- Hi vọng người sẽ giữ đúng lời hứa, đương nhiên nếu không giữ lời cũng không sao, bởi vì nếu ngươi thất hứa thì ta sẽ nhổ tận gốc gia tộc Nhạc Chính của các ngươi.

- Nhổ tận gốc gia tộc Nhạc Chính của ta? Ngươi cảm thấy ngươi có thực lực này?

Tôc Trưởng gia tộc Nhạc Chính tức giận quát lớn.

Nhưng sau một khắc, tu sĩ toàn trường hoảng sợ nhìn thấy không gian bốn phía Diệp Hạo bịch một tiếng vỡ nát như pha lê.

Cùng lúc đó, huyết khí của Diệp Hạo trùng thiên, sinh linh trong phạm vi ngàn dặm đều thấy rõ.

- Trời ạ.

- Không gian phá toái.

- Huyết khí nồng đậm như vậy tuyệt đối không phải Ngọc Tiên ba mươi hai chuyển có thể làm được.

- Cũng không phải ba mươi ba chuyển chứ?

- Ngoại trừ ba mươi ba chuyển, ngươi cảm thấy còn có khả năng nào khác nữa không?

- Ba mươi ba chuyển, Vô Thượng Bảo Thể.

- Thác Bạt Vô Úy Ngọc Tiên Cảnh đạt tới ba mươi ba chuyển.

- Chuyện này không phải nói rõ tương lai hắn có thể đi tới cảnh giới Tiên Vương hả?

- Khó trách Thác Bạt Vô Úy dám nói những lời như vậy?

Bạn cần đăng nhập để bình luận