Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2372: Thế Lực Sau Lưng

Trái tim Lữ Hàn Yên cũng nhấc lên. Giờ khắc này thậm chí quên cả hô hấp.

- Nhất định phải chọn đúng, nhất định phải chọn đúng, nhất định phải chọn đúng.

Trong miệng Lữ Hàn Yên không ngừng lẩm bẩm. Thời điểm thân ảnh Diệp Hạo xuất hiện ở tầng thứ chín tròng mắt tu sĩ toàn trường đã sắp trợn lồi ra.

- Tầng thứ chín.

- Thực xông đến tầng thứ chín.

- Vị này làm sao làm được?

- Xưa nay chưa từng có.

- Ta đoán chừng một đoạn thời gian rất dài cũng không có ai có thể phá ghi chép của hắn.

- Ta muốn biết sau khi vị này nếu phá trận pháp tầng thứ chín sòng bạc có thể trả tiền thưởng vị này hay không đây?

- Sáu vạn ức trung phẩm thần thạch.

- Con số này cho dù là thế lực vương cấp lấy ra cũng phải thương cân động cốt đó.

- Chỉ sợ sòng bạc sẽ quỵt nợ.

- Sòng bạc nếu giựt nợ sau này còn ai tới nơi này chơi?

- Ta cảm thấy sòng bạc sẽ uy hiếp trong bóng tối

- Có khả năng này.

Lữ Hàn Yên nghe được mọi người thảo luận, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Đây cũng không phải là một con số nhỏ. Đây là sáu vạn ức trung phẩm thần thạch. Mà tại thời điểm trong lòng Lữ Hàn Yên lo sợ bất an đám người đã nhìn thấy thân ảnh Diệp Hạo xuất hiện ở trên cùng củabảo tháp, tiếp đó từng đạo thụy thải chiếu xuống làm cho Diệp Hạo phảng phất như là Thượng Thiên Chi Tử (con trai của trời)

- Xông qua.

- Thực xông qua?

- Bây giờ nhìn sòng bạc làm thế nào?

Lúc này Diệp Hạo nhẹ nhàng rơi vào bên cạnh chấp sự kia nói.

- Đưa tiền.

Chấp sự lập tức nhìn về mấy đạo thân ảnh đang đi tới từ phía xa. Mấy vị này cũng là cao tầng sòng bạc.

- Không biết vị công tử này xưng hô như thế nào?

Người phụ trách sòng bạc là một lão giả đầu đầy tóc bạc.

Diệp Hạo nhìn lão giả kia một cái đáp,

- Ta họ Triệu.

- Triệu công tử, bởi vì kim ngạch quá lớn, cho nên chúng ta cần thời gian thu gom.

Lão giả tóc bạc vừa cười vừa nói.

- Dạng này, không bằng ngươi theo ta đi phòng sòng bạc nghỉ đợi chốc lát.

- Tốt.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Triệu công tử.

Lữ Hàn Yên vội nói,

- Đừng đi.

- Thế nào?

Diệp Hạo quay người nhìn Lữ Hàn Yên.

- Ngươi ở chỗ này chờ lấy.

Lữ Hàn Yên trầm giọng nói.

- Chỗ nào cũng không cần đi.

- Vị tiểu thư này, chẳng lẽ ngươi cảm thấy sòng bạc chúng ta sẽ uy hiếp vị công tử này hay sao?

Lão giả tóc bạc liếc Lữ Hàn Yên một cái thản nhiên nói.

Lữ Hàn Yên còn muốn nói cái gì, Điêu Sướng đã kéo nàng sang một bên.

- Bằng hữu của ta không hiểu quy củ, còn mời Liêu tiền bối đừng chấp nhất.

Điêu Sướng bồi tội nói.

Lão giả tóc bạc nhìn Điêu Sướng một cái khẽ gật đầu. Diệp Hạo lại không có chú ý tới nguy hiểm theo đám người Liêu Bân về phòng nghỉ của sòng bạc.

- Đúng rồi, chư vị, đợi chút nữa sau khi sòng bạc trả tiền thưởng cho ta, ta sẽ xuất ra ba ngàn ức để giúp đỡ những tu sĩ thiếu nợ lãi suất cao kia. Thời điểm sắp đến đại môn, Diệp Hạo quay người nói.

Một vài tu sĩ thiếu lãi suất cao lập tức hưng phấn kêu to. Bất quá cũng có một vài tu sĩ cảm thấy Diệp Hạo hứa hẹn không có giá trị. Bởi vì Diệp Hạo căn bản không lấy được tiền thưởng. Sau khi Diệp Hạo, Triệu Vị Ương cùng Phùng Linh Vân đi đến phòng nghỉ, Liêu Bân vung tay lên liền phong tỏa không gian bốn phía.

- Các hạ, có ý gì?

Diệp Hạo híp mắt nói.

- Là ngươi phá phá hư quy củ, vậy sẽ phải tiếp nhận cái giá thật lớn.

Liêu Bân mặt lạnh nhìn xem Diệp Hạo nói.

- Vậy ngươi chuẩn bị làm thế nào?

Diệp Hạo dù bận vẫn ung dung hỏi.

- Ta sẽ đoạt thần trí ngươi, để cho ngươi trở thành khôi lỗi.

Liêu Bân nói xong liền phóng xuất thần niệm hướng về phía Triệu Vị Ương. Bởi vì Liêu Bân luôn cảm thấy Triệu Vị Ương có chút thần bí. Thế nhưng theo lý thuyết không nên dạng này. Triệu Vị Ương biểu hiện tu vi chỉ là Hợp Thần cảnh sơ kỳ. Mà bản thân lại là Hợp Thần cảnh đỉnh phong. Mặc kệ ảo giác của mình có phải thật vậy hay không, Liêu Bân đều cảm thấy mình ra tay trước thì chiếm được lợi thế.

A!

Ngay thời điểm thần niệm Liêu Bân tới gần ba thước Triệu Vị Ương liền bị chấn bể, tiếp đó là một đạo thần niệm còn kinh khủng hơn thần niệm hắn gấp mười lần hướng về hắn vọt tới. Liêu Bân không có kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào đã quỳ gối trước mặt Triệu Vị Ương. Tất cả cao tầng sòng bạc đều kinh động. Triệu Vị Ương nhàn nhạt hơi lườm bọn hắn, tất cả cao tầng sòng bạc đều quỳ. Diệp Hạo lúc này đi tới trước mặt Liêu Bân, một bàn tay tát vào mặt hắn,

- Muốn âm ta? Ngươi rất phách lối đó.

Liêu Bân nhìn xem Diệp Hạo trong mắt tràn đầy sát ý dữ tợn,

- Ngươi biết phía sau chúng ta là ai chăng?

- Uy hiếp ta?

Diệp Hạo ha ha cười nói.

- Ta biết vị bên cạnh ngươi này là Thần Vương, nhưng mà thế lực sau lưng ta cũng có Thần Vương, hơn nữa Thần Vương còn không phải một tôn hai tôn.

Liêu Bân lạnh lùng nhìn Diệp Hạo nói,

- Nếu ngươi thức thời hiện tại buông tha ta, mọi người còn có thể trở lại trên bàn đàm phán đàm phán, nếu không ――?

- Giết.

Diệp Hạo thản nhiên nói. Sau một khắc Liêu Bân chấn động toàn thân, tiếp đó liền ngã trên mặt đất. Thần niệm cao tầng sòng bạc quét qua một lúc, tay chân bắt đầu lạnh buốt lên. Bởi vì bọn hắn phát hiện Liêu Bân bị giết chết.

Hắn làm sao dám?

- Ngươi bây giờ thông tri lão bản chân chính có thể nói chuyện tới.

Diệp Hạo chỉ một trung niên nói.

- Ngươi xác định?

Trung niên kia kinh nghi bất định hỏi lại.

- Ngươi cảm thấy ta đang đùa giỡn với ngươi sao?

Diệp Hạo nói xong trong mắt nở rộ hàn quang. Trung niên cắn răng vận dụng lệnh bài thông tri cao tầng chân chính. Vài hô hấp sau, một trung niên uy áp ngập trời tràn ngập giáng lâm đến trong phòng này. Thời điểm hắn đang muốn nói gì mắt phượng Triệu Vị Ương lóe lên, trung niên kia lảo đảo một cái liền quỵ ở dưới chân Diệp Hạo. Cao tầng sòng bạc đều mộng, tình huống như thế nào?

Vị này chính là Thần Vương Huyền Quy nhất tộc đó. Là một Thần Vương hàng thật giá thật!

Làm sao cả tinh thần uy áp đối phương cũng không chịu được?

Diệp Hạo kinh nghi nhìn Triệu Vị Ương,

- Huyền Quy lão tổ ngươi có thể ứng phó sao?

- Huyền Quy lão tổ dù trạng thái đỉnh phong thì ta cũng có thể giết.

Triệu Vị Ương liếc Diệp Hạo một cái thản nhiên nói. Diệp Hạo chấn động trong lòng, tiếp đó cười híp mắt nhìn xem Thần Vương trước mặt.

- Sòng bạc các ngươi có lá gan không nhỏ.

Sau khi Huyền Cương nghe được Diệp Hạo cùng Triệu Vị Ương nói chuyện trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn. Trước mắt, nữ tử trẻ tuổi không tưởng nổi này có thể lấy tinh thần chi lực trấn áp hắn đứng không dậy nổi. Điều này nói rõ cái gì?

Hắn biết rõ. Đối phương chí ít cũng phải là tồn tại Thần Vương cao cấp. Nhưng mà bây giờ đối phương lại nói cả lão tổ cũng có thể chém giết. Mặc kệ nữ tử này có phải có chút khoác lác hay không, người này cũng không phải Huyền Quy nhất tộc bọn họ có thể đắc tội. Phải biết thọ nguyên lão tổ đã không còn bao nhiêu, căn bản không thể chèo chống một trận đại chiến cường độ cao.

- Vị công tử này, ta còn không biết xảy ra chuyện gì đây?

Huyền Cương nói gấp.

- Vậy ngươi hỏi đi.

Diệp Hạo thản nhiên nói. Huyền Cương vội vàng nhìn về phía trung niên vừa rồi truyền âm cho mình. Trung niên kia kiên trì nói.

- Vị công tử này xông qua Cửu Tầng Bảo Tháp.

- Xông qua Cửu Tầng Bảo Tháp?

Con ngươi Huyền Cương co rụt lại. Hắn quá rõ ràng muốn xông qua Cửu Tầng Bảo Tháp có bao nhiêu khó khăn?

- Vị công tử này đặt một ức tiền đặt cược.

Trung niên kia nói tiếp,

- Liêu Bân nhìn thấy loại tình huống này không muốn cho, thế là…….

Lời kế tiếp cũng không cần nói. Huyền Cương dù có dùng ngón chân nghĩ cũng biết xảy ra chuyện gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận