Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2516: Đối Hạo Nhiên Chính Khí Tông Quà Tặng

Đối với Kinh Vĩ đây là nhiệm vụ đầu tiên mà Diệp Hạo giao cho hắn. Bởi vậy trong lòng hắn rất tự trách. Diệp Hạo sao không nhận ra chứ?

Bình thường khi nói đến việc trừ tận gốc thế lực Vương cấp là chuyện không hề thực tế, bởi vì thế lực Vương cấp nào cũng sẽ bí mật để lại mầm móng. Về phần bộ lạc Phi Ưng uy hiếp?

Bây giờ Viêm Hoàng tông binh hùng tướng mạnh sẽ quan tâm sao?

Vả lại nếu thành sự thật chẳng lẽ tình báo của Viêm Hoàng tông chỉ ăn cơm khô sao?

Hơn nữa cũng đừng quên tổ chức Thiên Nhãn.

-Tình thấy phủ khố của bộ lạc Phi Ưng không?

- Tìm được.

- Đã phân cho Hạo Nhiên Chính Khí Tông chưa?

- Dựa theo ngươi nói phân cho Hạo Nhiên Chính Khí Tông một nửa rồi.

- Được.

Kinh Vĩ lại tiếp tục báo cáo cho Diệp Hạo nghe về tình hình chiến đấu xong rồi hóa thành một vệt sáng biến mất. Đây không phải là bản tôn của Kinh Vĩ. Bản tôn của hắn còn phải tọa trấn ở đó.

Đợi đến Kinh Vĩ rời khỏi Diệp Hạo mới đứng dậy nhìn về phía không trung xa xăm. Trong bộ lạc Phi Ưng có người vô tội không?

Đương nhiên là có!

Nhưng hắn không có thời gian cũng không có đủ tinh lực để suy nghĩ vấn đề này. Thật ra đây là một thời đại thắng làm vua thua làm giặc. Viêm Hoàng tông nếu muốn lớn mạnh cũng phải làm như vậy.

Từ xưa đến nay tài nguyên không bao giờ tự đưa đến bên người, mà tông môn muốn phát triển đồng nghĩa với việc phải điên cuồng đập tài nguyên vào. Trước đó Diệp Hạo đã chiếm được một nhóm tài nguyên rất lớn, theo lý thuyết trong thời gian ngắn không cần phải lo lắng vấn đề tài nguyên. Nhưng bởi vì thứ gọi là người không lo xa tất có gần lo, Diệp Hạo vì tương lai của Viêm Hoàng tông mà suy nghĩ sớm hôm. Hơn nữa Diệp Hạo tin theo thời gian trôi qua, tướng sĩ Viêm Hoàng tông sẽ tiêu hao tài nguyên ngày càng khủng bố hơn.

Vì sao?

Thứ nhất, tu vi Diệp Hạo càng cao tỉ lệ thời gian lại càng khủng bố; thứ hai, tu sĩ đẳng cấp cao ở Viêm Hoàng tông sẽ càng nhiều, đẳng cấp tài nguyên bọn họ yêu cầu cũng sẽ cao hơn. Và đó cũng là lý do vì sao Diệp Hạo lại thừa cơ hủy diệt bộ lạc Phi Ưng.

Không ai lại không có chuyện gì rảnh rỗi đi hủy diệt tông môn người khác được.

Như vậy cũng mặt dày quá rồi.

Mấy canh giờ sau Chung Cẩm Thành cùng Tô Ngữ Nhi long đong vất vả mệt mỏi đi tới trụ sở Viêm Hoàng tông.

- Chuyến này vẫn thuận lợi chứ?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Trước đó ta cảm thấy trong nhóm Thần Vương ta cũng không tệ, nhưng bây giờ ta mới nhận ra ngay cả một thổ phỉ mà ta cũng đánh không lại.

Tô Ngữ Nhi căm giận bất bình nói.

- Thổ phỉ?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

Lúc này Chung Cẩm Thành mở miệng nói.

- Tô Ngữ Nhi nói thổ phỉ là lão bát của bộ lạc Phi Ưng, danh xưng Tam Gia Thần Vương.

- Đồng giai nhưng vẫn bại?

- Nói đến đây cũng quá mất mặt.

Nghe vậy Chung Cẩm Thành cười khổ nói.

- Ta và Tô Ngữ Nhi liên thủ khó khăn lắm mới áp chế được đối phương, nếu không phải nhờ Kinh Vĩ vận dụng băng nhãn đả thương hắn chúng ta cũng không thể thắng được.

- Ta cảm thấy hai người các ngươi sở dĩ không phải đối thủ của người kia hơn phân nửa là bởi vì công pháp của hắn cường đại hơn các ngươi.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Đúng vậy, ta để ý thấy bản nguyên chi thuật mà đối phương tu hành chí ít cũng mạnh hơn một cấp so với Hạo Nhiên Chính Khí Quyết.

Chung Cẩm Thành bất đắc dĩ nói.

Bản nguyên công pháp không bằng đối phương cũng tương đương với năng lượng mỗi lần xuất thủ sẽ kém đối phương. Đây là chênh lệch về bản chất.

- Diệp Hạo, ngươi không thể giúp chúng ta một chút sao?

Tô Ngữ Nhi mong đợi nhìn Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo lại yên lặng. Tâm tư Tô Ngữ Nhi trở nên căng thẳng. Thật ra Tô Ngữ Nhi cũng không muốn như vậy. Nhưng hiện thực lại tát mạnh vào nàng. Nếu Hạo Nhiên Chính Khí Tông công pháp cường đại, sớm muộn cũng sẽ bị lịch sử đào thải.

- Nếu khó quá thì thôi.

Nhìn thấy Diệp Hạo chậm chạp không nói lời nào Tô Ngữ Nhi thấp giọng nói.

- Ta đang tìm công pháp phù hợp với Hạo Nhiên Chính Khí Tông.

Diệp Hạo nhìn Tô Ngữ Nhi có chút lẻ loi vừa cười vừa nói. Ngay sau đó trong tay Diệp Hạo xuất hiện một quyển công pháp.

- Đây là Chính Dương Quyết Thần Hoàng sơ kỳ.

- Thần Hoàng sơ kỳ?

Trái tim Tô Ngữ Nhi không khỏi chậm một nữa nhịp. Chung Cẩm Thành cũng cũng không khá hơn chút nào.

Hắn cho rằng Diệp Hạo sẽ cho bọn họ một công pháp Thần Vương cao giai thậm chí là Thần Vương đỉnh phong. Nhưng lại không thể ngờ rằng Diệp Hạo sẽ cho bọn họ một môn công pháp Thần Hoàng cấp.

- Bản nguyên chi thuật Thần Hoàng cấp?

Tô Ngữ Nhi nuốt nước miếng một cái.

- Nói chính xác hơn là một môn công pháp trọn vẹn.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Ngoại trừ bản nguyên công pháp này còn có một môn công kích thần thông, một môn phòng thủ thần thông cùng một môn bí thuật.

- A.

Tô Ngữ Nhi hoảng loạn.

Nàng cho rằng Diệp Hạo chỉ cho một bản nguyên chi thuật Thần Hoàng sơ kỳ. Ai có thể nghĩ tới Diệp Hạo đưa bốn bộ công pháp Thần Hoàng cấp chứ.

Đây là rau cải trắng chắc, giá trị không thể tưởng tượng được.

- Nhưng mà mấy môn công pháp này chúng ta học được sao?

Chung Cẩm Thành lại là nghĩ đến cái gì đó.

Từ điểm đó có thể thấy Chung Cẩm Thành lý trí hơn Tô Ngữ Nhic.

- Đúng vậy, công pháp Thần Hoàng sơ kỳ chúng ta học được sao?

Tô Ngữ Nhi lập tức để ý tới vấn đề này.

- Lát nữa ta sẽ giúp các ngươi đơn giản hóa các công pháp đó.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Theo thứ tự là Chuẩn Hoàng cấp, Thần Vương đỉnh phong, Thần Vương cao cấp.

- Nhưng mà Thần Vương cao cấp hai chúng ta cũng học không được.

Tô Ngữ Nhi có chút xấu hổ nói.

Diệp Hạo nghi ngờ nhìn Tô Ngữ Nhi một cái, sau một khắc kim thân trong thức hải của hắn liền mở ra hai con mắt ra. Lúc này Diệp Hạo mới hiểu vì sao Tô Ngữ Nhi lại nói như vậy.

- Tiềm năng của ngươi là Thần Vương sơ kỳ.

- Đúng vậy, thật ra dù có Hạo Nhiên Chính Khí Quyết hoàn chỉnh nhưng chúng ta cũng không phải hoàn toàn tinh thông.

Khi nói lời này Tô Ngữ Nhi cũng có chút thổn thức. Trên thực tế nàng chỉ nắm giữ 80% tinh túy bản Hạo Nhiên Chính Khí Quyết hoàn chỉnh mà thôi.

- Ta đã từng đi khắp thế giới tìm kiếm danh sơn, lúc đó đã phát hiện trong khu vực Hạo Nhiên Chính Khí Tông có hai ngọn núi đang khôi phục mạnh mẽ, dựa theo suy đoán của ta nhiều nhất ba mươi năm hai ngọn núi đó sẽ có thể giúp các ngươi.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Ý của ngươi là hai ngọn núi này có thể tăng lên tiềm năng của chúng ta?

Tô Ngữ Nhi lập tức hiểu ra.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

- Hai ngọn núi đó có thể giúp chúng ta tăng lên đến mức nào?

Chung Cẩm Thành khiêm tốn hỏi.

- Thần Vương trung giai vẫn không hề có vấn đề.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Không biết hai ngọn núi đó ở nơi nào? Chúng ta có cần phải bảo vệ hay không?

Chung Cẩm Thành hỏi tiếp. Chuyện này liên quan đế vận mệnh của hai người bọn họ a.

Bất kể như thế nào cũng phải vô cùng thận trọng.

- Hai ngọn núi kia ta đã động tay chân, nhìn bề ngoài cũng giống sông núi bình thường mà thôi.

Diệp Hạo nói xong liền đưa tọa độ hai ngọn núi kia cho Chung Cẩm Thành cùng Tô Ngữ Nhi.

- Diệp Hạo, ngoại trừ hai ngọn núi đó còn có danh sơn đại xuyên cấp thấp khác không?

Tô Ngữ Nhi nhẹ giọng hỏi.

- Bởi vì nơi đó thuộc khu vực của Hạo Nhiên Chính Khí Tông, cho nên ta chỉ đi dạo một vòng mà thôi.

Diệp Hạo thẳng thắn nói.

- Nhưng danh sơn đại xuyên cấp thấp ngươi nói nhất định sẽ có.

- Vậy ngươi…

Tô Ngữ Nhi vừa nói đến đây đã bị Diệp Hạo cắt đứt.

- Khi rảnh rỗi ta sẽ xem xét kỹ càng ở khu vực Hạo Nhiêm Chính Khí Tông của các ngươi.

- Diệp Hạo, ta thực sự không biết nên cảm ơn ngươi như thế nào?

Tô Ngữ Nhi nhẹ nhàng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận