Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2962: Đạo Nguyên Dịch.

Không phải do Diệp Hạo không muốn học, mà là bởi vì công pháp Kim Thế cảnh, cho dù là Kim Thế cảnh sơ kỳ, không phải nói tu hành là có thể tu hành được, thật sự là bởi vì nó ẩn chứa quá nhiều ảo diệu.

Nghe vậy ánh mắt Tra Hàn Nhi lướt qua một tia hâm mộ.

Công pháp Tương lai cảnh đỉnh phong.

Mà nàng tu hành chẳng qua chỉ là Cấm Kỵ cảnh sơ kỳ.

Tra Hàn Nhi biết rõ công pháp có ảnh hưởng rất lớn đến thành tựu tương lai của nàng.

- Diệp công tử, ngươi xem, bây giờ có muốn tiến về mật cảnh không?

Lúc này Tra Thiệu Huy đi tới cung kính nói.

Trước đó Tra Thiệu Huy cảm thấy Diệp Hạo vô luận là bối cảnh hay công pháp cũng không bằng Ngự Phong kiếm thần, đây cũng là lý do vì sao khi Ngự Phong kiếm thần xuất hiện hắn lại tuyệt vọng như vậy.

Thế nhưng khiến hắn không ngờ rằng thực lực của Diệp Hạo lại cao đến mức độ này.

- Đi thôi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Thật ra đối với tranh đoạt mật cảnh giữa Tra gia và Vân gia, Diệp Hạo không hề có hứng thú.

Bởi vi hắn cảm thấy bên trong mật cảnh sẽ không có thứ gì giá trị.

Sau khi một đoàn người đi vào bên trong mật cảnh, Tra Thiệu Huy không để đệ tử Tra gia đi thám thính tài nguyên xung quanh mật cảnh mà là tự mình đi dẫn đường đi dạo vòng quanh mật cảnh với Diệp Hạo.

Từ điểm đó cũng có thể thấy Tra Thiệu Huy rất biết cách lấy lòng người.

Sau khi đi dạo một vòng, Tra Thiệu Huy kinh ngạc phát hiện mật cảnh ngoại trừ phần trung tâm ra, toàn bộ tài nguyê còn lại đều đã bị Vân gia lấy sạch sẽ.

- Vân gia thật quá đáng.

- Toàn bộ vườn dược đều đào sạch.

- Đây chẳng khác gì tát ao bắt ca.

- Xem ra trước đó Vân gia cảm thấy bọn hắn không có hi vọng giữ lại mật cảnh.

Cao tầng Tra gia đều nổi giận đùng đùng.

Khu vực trung tâm.

Khi Diệp Hạo nhìn trận pháp bao phủ ở khu vực trung tâm, trên mặt hắn lộ ra một chút ngưng trọng.

- Không ngờ ở đây lại có trận pháp Cấm Kỵ cấp.

Lấy tu vi trận đạo của Diệp Hạo, làm sao có thể không nhìn ra đây là trận pháp Cấm Kỵ được?

- Trận pháp Cấm Kỵ cấp?

Tra Thiệu Huy giật mình.

Hắn cầu nguyện không phải là trận pháp quá cao cấp.

- Đây là trận pháp Cấm Kỵ đỉnh phong, cho dù đã trải qua mấy chục vạn năm cũng không phải là thứ ngươi có thể phá gỉai được.

Diệp Hạo nhìn Tra Thiệu Huy một cái nói.

- Khó trách nhiều năm như vậy rồi mà Vân Ngạo vẫn không hề mở ra.

Trong lòng Tra Thiệu Huy cũng bình thường trở lại.

- Hoàng Trùng, phá mở.

Diệp Hạo đạm mạc mở miệng.

Sau một khắc Hoàng Trùng liền xuất thủ.

Hắn dùng tay đánh một chiêu về phía trận pháp ở khu vực trung tâm.

Ngay lập tức trận pháp bị phá vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Cũng đúng lúc này mọi người mới thấy được diện mạo thật sự của khu vực trung tâm.

Ngoại trừ một giếng cổ ra thì không còn thứ gì khác.

- Gì đây?

- Khu vực hạch tâm là một giếng cổ?

- Đang đùa với chúng ta sao?

Toàn bộ cao tầng Tra gia đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Diệp Hạo cũng khá kinh ngạc.

Hắn đi đến gần rồi nhìn xuống giêngs cổ, ngay sau đó trên mặt hắn chỉ còn lại vẻ ngạc nhiên.

Khi cao tầng Tra gia nhìn thấy thái độ của Diệp Hạo, nguyên một đám cũng đồng loạt nhìn lại.

Sau một khắc thần sắc trên mặt của bọn họ cũng chẳng khác gì Diệp Hạo.

- Tại sao bên trong giếng cổ lại có nhiều thi thể như vậy?

- Giếng cổ này không phải nối liền với Địa Phủ đấy chứ?

- Cũng có thể là Luân Hồi.

- Phong ấn ở cửa động cực kỳ ảm đạm.

- Phong ấn không thể kiên trì được quá lâu.

- Ta rất bất an.

Lúc này Diệp Hạo nhìn về phía Hoàng Trùng.

- Ngươi cảm ứng được cái gì?

- Ta cảm có lực lượng khiến tim của ta phải đập liên hồi.

Hoàng Trùng ngưng trọng nói.

- Ta khuyên ngươi vẫn không nên thám hiểm thì hơn.

Diệp Hạo do dự một hồi vẫn nói.

- Dù sao cũng phải hiểu rõ phía dưới là cái gì mới được.

- Quá mạo hiểm.

- Không sao, cùng lắm thì vận dụng át chủ bài.

Diệp Hạo cũng đã nói đến mức này, Hoàng Trùng cũng không dám phản bác.

- Các ngươi muốn đi cùng không?

Lúc này Diệp Hạo nhìn về phía đám người Tra Thiệu Huy nói.

Đám người Tra Thiệu Huy ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lúc nhất thời ai cũng không lên tiếng.

Hoàng Trùng cũng đã kêu nơi này rất nguy hiểm, nếu bọn họ còn muốn đi chính là tự tìm cái chết.

- Ta đi.

Lúc này Tra Hàn Nhi đứng dậy.

- Đi ở bên cạnh ta.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

Hoàng Trùng tạo ra một tấm màn hộ thể bao phủ Diệp Hạo và Tra Hàn Nhi ở bên trong, tiếp đó ở dưới ánh nhìn soi mói của đám người Tra Thiệu Huy mà thả người nhảy vào bên trong giếng cổ.

Chìm xuống!

Không ngừng mà chìm xuống!

Ước chừng kéo dài nửa khắc đồng hồ sau bọn họ rốt cục cũng chìm xuống đáy giếng cổ.

Bên dưới giếng cổ phủ đầy thi thể.

Có Thiên Sứ nhất tộc, có Cự Long Nhất Tộc, có Chân Hống nhất tộc, đương nhiên cũng có Nhân tộc.

Tu vi của những thi thể này cao thấp không đều, nhưng kém nhất cũng đạt tới Thần cấp.

Nhìn một vòng, ánh mắt của Diệp Hạo rơi vào trên thi thể của một người, dù thi thể này đã chết trăm ngàn năm, nhưng uy áp trên người hắn vẫn khiến trong lòng Diệp Hạo run sợ.

- Quá khứ cảnh hậu kỳ.

Hoàng Trùng nghiêm túc nói.

- Diệp công tử, vị đó là Tất Phương sao?

Tra Hàn Nhi chỉ vào một thi thể ở phía xa xa biến sắc nói.

- Tu vi lúc còn sống của Tất Phương kia sẽ không kém hơn ta.

Hoàng Trùng nghiêm mặt nói.

Diệp Hạo đang định nói cái gì đó bỗng nhiên từ xa xuất hiện một cối xay.

Từ thi thẻ một bị cỗ lực lượng thần bí dẫn dắt tiến vào trong cối xay đó.

Cối xay đang chuyển động, nghiền ép những thi thể kia.

- Cối xay đang làm cái gì?

Diệp Hạo không hiểu nói.

Nghĩ một hồi hắn liền ngưng tụ một phân thân.

Phân thân cẩn thận từng li từng tí tiến tới cối xay kia, nhưng khi tới gần trăm dặm bỗng bị hấp dẫn vào.

Nhưng không biết vì sao phân thân lại không bị tiêu diệt mà lại thông qua được cối xay.

- Đây là…?

Khi nhìn cảnh tượng phía dưới, phân thân chấn động.

Hắn nhìn thấy cái gì?

Từng giọt chất lỏng tản ra tia sáng chói mắt, sáng chói đến mức con mắt cũng không thể nhìn thẳng vào.

Chấn động mênh mông khiến phân thân cũng trở nên khiếp sợ.

- Lấy thử một giọt.

Diệp Hạo lập tức nói.

Phân thân đưa tay không chế một giọt, ngay sau đó đằng không bay lên xuất hiện ở bên người Diệp Hạo.

- Đây chẳng lẽ là Đạo Nguyên dịch?

Tâm thần Hoàng Trùng run lên.

- Đạo Nguyên dịch là cái gì?

Diệp Hạo tò mò hỏi.

- Đạo chi bản nguyên.

Hoàng Trùng ngưng tiếng nói.

- Thật ra bên trong mỗi người chúng ta đều có đạo chi bản nguyên, người có tu vi càng cao đại chi bản nguyên cũng càng mạnh.

Nói đến đây Hoàng Trùng chỉ vào Tra Hàn Nhi nói.

- Giống như nàng, đạo chi bản nguyên có thể ngưng tụ chưa đến một phần ngàn vạn giọt, mà đạo chi bản nguyên ngươi ngưng tụ lại có thể đạt tới một phần một trăm ngàn.

- Cái này...

Diệp Hạo không khỏi biến sắc.

- Thật ra rất nhiều cường giả đều biết chuyện đạo chi bản nguyên, nhưng những năm này lại chưa từng nghe nó qua ai có thể chiết xuất ra được.

Hoàng Trùng khó coi nói.

- Người có thể làm được điều này chỉ có thể là Kim Thế cảnh mà thôi.

Tương Lai cảnh, Hoàng Trùng căn bản cũng không có nghĩ tới.

Cấp bậc này làm sao có thể giấu giếm?

- Ý của ngươi là…?

Diệp Hạo nhìn Hoàng Trùng nói.

- Trả giọt đạo chi bản nguyên này lại, sau đó xoá hết tất cả dấu vết rồi rời khỏi.

Hoàng Trùng lấy ngữ khí cực kỳ nghiêm túc nói với Diệp Hạo.

- Đạo Nguyên dịch có công hiệu gì?

- Ngươi điên rồi.

Hoàng Trùng tựa hồ biết được ý định của Diệp Hạo.

- Nói cho ta biết.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận