Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2552: Vũ Tộc

Bởi vì Khinh La không hề phát hiện ra thân ảnh của đối phương. Như vậy cũng có chút đáng sợ. Phải biết Khinh La am hiểu không gian ẩn nặc thuật, trong tình huống đồng giai nàng còn chưa từng gặp qua ai có thể ẩn hình trước mặt nàng. Chỉ là vô luận Khinh La tìm kiếm cỡ nào vẫn không thể tìm được dấu vết của đối phương để lại.

- Ngươi là ai?

Trên gương mặt tinh xảo của Khinh La đều hiện đầy vẻ ngưng trọng.

- Vóc dáng rất khá, tướng mạo cũng được, cho ngươi một cơ hội, làm nữ nhân của ta.

Âm thanh kia lạnh nhạt nói.

- Ngươi muốn chết sao?

Hai mắt Khinh La toát ra sát ý ngập trời. Nàng đi con đường sát đạo vì vậy chỉ cần một lời không hợp liền giết người. Nhưng bây giờ gia hỏa không biết này lại bắt nàng làm nữ nhân của hắn?

Làm sao có thể nhẫn nhịn được chứ?

- Giả thần giả quỷ.

Khinh La nói đến đây trong tay liền xuất hiện cây dù nhỏ, tiếp lấy mang theo dù nhỏ quét ngang về bốn phía.

Răng rắc!

Bất kể là vật hữu hình hay vô hình tất cả đều bị tiêu diệt. Từ xa một bóng người mặt mày xám xịt thoát ra từ hư không, hắn ngạc nhiên nhìn Khinh La nói.

- Phá Đạo tán?

- Ngươi đúng là tu sĩ Đại Hoang vực?

Khinh La nhìn Thân ảnh kia, trong mắt phóng ra sát cơ kinh khủng. Không phải Đại Hoang vực tu sĩ, làm sao có thể nhận ra cây dù trong tay nàng được?

- Thì ra ngươi là hậu nhân của Phá Đạo.

Đó là một thanh niên sau lưng mọc hai cánh, hắn nhìn Khinh La nhạt vừa cười vừa nói.

- Vũ tộc.

Khinh La ngưng tiếng nói.

Nàng đã từng nghe gia gia của nàng đề cập qua bộ tộc này. Năm đó bộ tộc này mạnh mẽ đến đáng sợ, thiếu chút nữa là có thể xưng bá ở Đại Hoang vực, sau khi bị rất nhiều đại năng liên thủ đánh bại. Không ngờ ở trong này còn có thể gặp được?

- Nếu ngươi biết rõ ta là Vũ tộc, vậy cũng nên biết tộc của ta mạnh cỡ nào.

Thanh niên kia thản nhiên nhìn Khinh La nói.

- Làm nữ nhân của ta là vinh hạnh của ngươi.

- Có lẽ ngươi không nhận ra rằng Vũ tộc các ngươi đã sớm đóng bụi trong dòng lịch sử rồi.

Khinh La cười lạnh nói.

- Nhưng tới đời Vũ tộc lần này sẽ vì ta mà sáng chói trở lại.

Thanh niên kia bình tĩnh nói.

- Ta sẽ giúp Vũ tộc trở thành chủ nhân của Đại Hoang vực.

- Ngươi nghĩ nhiều rồi.

- Ta có phải nghĩ nhiều hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết.

Thanh niên kia nói đến đây trong tay liền xuất hiện một thanh trường tiên, ngay khi thanh trường tiêu vừa xuất hiện trái tim Khinh La lập tức chấn động.

- Đây là pháp bảo gì?

Sắc mặt Khinh La khó coi nói.

Thanh trường tiêu này khiến Khinh La cảm thấy vô cùng bất an.

- Đả Thần tiên.

Người thanh niên kia nói xong nhanh chóng quất tới cây dù nhỏ trong tay Khinh La. Khinh La theo bản năng chống lại nhưng sau một khắc nàng liền kêu lên một tiếng đau đớn phun một ngụm máu tươi.

- Đả Thần tiên? Đả Thần tiên tại sao lại ở trong tay của ngươi?

Khinh La hoảng sợ nói.

Đả Thần tiên chính là pháp bảo của một cường giả ở Đại Hoang vực. Vị kia dù là trong hàng ngũ cường giả cấm kỵ cũng thuộc hàng đứng đầu.

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Thanh niên kia khẽ mỉm cười nói.

Trái tim Khinh La lập tức trầm xuống. Chẳng lẽ cường giả Đại Hoang vực kia có quan hệ với Vũ tộc sao?

Rất có thể a. Bằng không làm sao có thể cho đối phương mượn pháp bảo bản mệnh của mình chứ?

Phải biết lấy năng lực của cường giả cấm kỵ, chỉ cần một ý niệm trong đầu là có thể thu hồi lại pháp bảo.

Căn bản lại không tồn tại vấn đề trộm cắp.

Xoát!

Khinh La quay người chạy.

Đúng vậy. Chạy. Phá Đạo tán trong tay nàng không sợ Đả Thần tiên trong tay thanh niên kia, vấn đề là tu vi Khinh La thấp hơn rất nhiều so với thanh niên kia a. Thanh niên kia rất có thể đã đạt đến Hợp Thần cảnh tầng thứ mười hai. Khinh La bây giờ ngay cả tầng mười cũng chưa đạt đến.

- Chạy đi đâu?

Thanh niên kia nói xong tiện tay cầm Đả Thần tiên đuổi theo Khinh La. Khinh La thấy một màn như vậy cũng hiểu ra hôm nay rất có có thể thoát được. Bởi vậy nàng đành cắt răng vận dụng tín ngưỡng lực trong thức hải. Sau một khắc tu vi Khinh La đã tăng lên nhanh chóng.

- Ngươi đang tự hủy căn cơ của mình sao.

Thanh niên kia thấy một màn như vậy lạnh giọng trách cứ.

- Căn cơ của ta đã củng cố đầy đủ, sao lại nói tự hủy căn cơ được?

Khinh La biết rõ đối phương muốn thông qua phương thức này mà đả kích tinh thần của nàng.

Nhưng mà hữu dụng không?

Không qua bao lâu tu vi Khinh La tu vi đã tăng lên tới Hợp Thần cảnh tầng thứ mười. Mắt thấy chuẩn bị trùng kích đến Hợp Thần cảnh tầng thứ mười đỉnh phong bỗng một trận âm thanh phá không vang lên trong tai nàng.

Khinh La vội vàng ngăn cản. Thân thể mềm mại của nàng run lên. Cả người bị Đả Thần tiên đánh vào trong đất bùn. Nàng nhịn không được mà phải phun ra một ngụm máu tươi. Lúc này thanh niên kia đi tới bên người Khinh La, trong mắt tràn đầy vẻ trào phúng.

- Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao?

- Ngươi cho rằng ngươi có thể bắt ta được?

Khinh La dữ tợn nhìn thanh niên kia.

- Cùng lắm thì ta vận dụng cấm kỵ năng lượng bên trong Phá Đạo rồi rời khỏi Hỗn Độn thế giới thôi.

- Ngươi không muốn hỗn độn lưu tương sao?

Sắc mặt thanh niên kia biến hóa.

- Ngươi cảm thấy hỗn độn lưu tương quan trọng hơn hay mạng quan trọng hơn?

- Ta không muốn lấy tính mạng của ngươi.

Thanh niên kia vừa rồi nói đến đây từ xa bỗng vang lên âm thanh phá không. Khinh La không khỏi nhìn về phía người tới. Đợi thấy rõ là của ai trong mắt đẹp lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

- Diệp Hạo.

Sắc mặt Diệp Hạo lập tức thay đổi. Hắn nhìn thấy cái gì?

Khinh La cầm trong tay Phá Đạo tán bị đánh vào trong bùn đất. Hắn có một loại cảm xúc muốn quay đầu lại. Nhưng sau một khắc thành hình thanh niên kia lóe lên ngăn cản đường đi của Diệp Hạo.

- Ngươi là tình nhân của nàng?

Thanh niên kia chỉ Khinh La nói.

- Không phải.

Diệp Hạo lắc đầu. Thật không phải mà.

- Sợ đến mức đầu hàng sao.

Thanh niên kia khinh bỉ nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi ngay cả nữ nhân của mình cũng không dám cứu? Như vậy ngươi sống ở trên đời này còn có ý nghĩa gì?

Nói xong thanh niên kia dùng một quyền liền đánh tới Diệp Hạo. Nhưng vào lúc này hắn phát hiện không gian xung quanh hắn đều sụp đổ, từng mảnh vỡ không gian hóa thành từng chuôi không gian chi kiếm chém xuống phía hắn.

- Điêu trùng tiểu kỹ.

Người thanh niên kia nói xong cánh sau lưng nhẹ nhàng chấn động, sau một khắc hắn đã xuyên qua tầng tầng không gian ngăn cản, quỷ dị xuất hiện trước mặt Diệp Hạo. Nhưng Diệp Hạo vẫn không hề thay đổi sắc mặt. Bởi vì giờ khắc này hắn đang vận dụng thiên nhãn. Rất nhiều năng lực của Thiên nhãn ầm vang bộc phát. Trì hoãn, giam cầm, cứng ngắc, chất phác... khiến thanh niên kia lập tức bị ảnh hưởng.

- Diệt Hồn đao.

Hai tay Diệp Hạo cầm Diệt Hồn đao bổ tới đầu thanh niên kia. Hai con mắt của người thanh niên kia phát ra ánh sáng chói lọi, hai cánh của hắn lập tức lớn ra hơn một ngàn vạn lần, hắn giống như lo xo đang bị nén chặt bị bung ra rất nhanh đã bắn đến một không gian khác. Nhưng Diệp Hồn đao vẫn luôn như bóng với hình. Sau đầu người thanh niên kia luôn xuất hiện một vầng ánh sáng thần bí, từ vầng ánh sáng phóng ra chấn động cuồn cuộn không bao giờ dứt khiến Diệp Hồn đao trong lúc nhất thời không có cách nào đột phá phòng ngự của đối phương.

- Ngươi đã thành công chọc giận ta rồi đấy.

Thanh niên kia nói xong liền lao đến Diệp Hạo. Vừa vọt tới đồng thời cũng có một âm thanh kêu to vang đội toàn bộ thương khung.

To lớn!

Tôn quý!

Cường thịnh!

Xa xa Diệp Hạo cảm thấy một ma điểu to lớn lâu đời đang đánh tới bản thân. Loại cảm giác chấn động mạnh mẽ không ngừng chấn động vào tinh thần hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận