Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2907: Thiên Tộc.

Cấm Kỵ cảnh thật ra là một cảnh giới không hề ổn định.

Hơn nữa đặt chân đến Cấm Kỵ cảnh cũng không được trường sinh.

Phải biết đặt chân đến Thần Vương là có năng lực trường sinh.

- Không sao đâu.

Khiến Phá Đạo Nhân không ngờ rằng Khinh La lại nói như vậy.

- Cái gì?

- Lúc ở Thần Hoàng cảnh ta đã sử dụng Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Đan.

- Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Đan?

Phá Đạo Nhân có chút choáng váng, bởi vì hắn phát hiện rất nhiều thứ hắn đều không hiểu.

- Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Đan là do Lục Đạo chúa tể ban cho phu quân.

- Chúa Tể?

Phá Đạo Nhân sợ đến mức muốn tè ra khỏi quần.

Chúa Tể chính là người đứng đầu trong Thiên Địa này.

Chỉ là bọn hắn đều là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi.

- Sau khi uống Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Đan là có thể không bị hạn chế của văn minh mình mà đặt chân đến Siêu Thoát cảnh.

Khinh La nhẹ nhàng nói.

- Tiềm năng của ta bây giờ đã có thể đặt chân đến Siêu Thoát cảnh.

Phá Đạo Nhân trừng lớn hai mắt.

- Tương lai ngươi có thể đặt chân đến Siêu Thoát cảnh?

- Đúng vậy.

Phá Đạo Nhân nhìn Khinh La một hồi lâu mới thở phào nhẹ nhõm.

- Nhân tộc Đại Hoang vực chúng ta cuối cùng cũng có người kế nghiệp.

Trong lòng Phá Đạo Nhân rất vui mừng.

- Gia gia, ta dưa thần thông mà phu quân cải thiện truyền thụ cho ngươi.

- Được.

Nếu trước đó Phá Đạo Nhân còn không cần những công pháp này.

Vì sao?

Không cần thiết.

Phá Đạo Nhân chỉ có tu vi Cấm Kỵ sơ kỳ, vì vậy có thẻ khống chế thần thông mạnh bao nhiêu?

Nhưng bây giờ lại không giống nữa.

Sau khi thôn phệ được bản nguyên Cấm Kỵ đỉnh phong này, tương lai nếu không có bất ngờ xảy ra Phá Đạo Nhân có thể đạt đến Cấm Kỵ hậu kỳ.

Như vậy đến lúc đó lại cần thần thông mạnh hơn.

...

Lần nữa đi tới Hỏa thành, Diệp Hạo có một loại cảm giác cảnh còn người mất.

Rất nhanh Diệp Hạo đã hiểu vì sao mình lại có cảm giác này.

- Sao Hoả quốc có thể phát triển đến mức đọ này?

Diệp Hạo phát hiện đô thành Hoả quốc phát triển gấp hơn bốn lần, hơn nữa tỉ lệ cao thủ Hoả quốc còn nhiều hơn trước đó rất nhiều.

Hơn sáu ngàn văn minh bị hủy diệt, quả thật sẽ mang đến cho Đại Hoang vực rất nhiều tạo hoá.

Nhưng Hỏa quốc cũng không thể phát triển đến mức độ này được.

Khi Diệp Hạo đang trầm ngâm, hai hàng tướng xi khoác khôi giáp các đó khôgn xa nhanh chóng lao đến phía Diệp Hạo.

- Tránh ra.

- Tránh ra.

- Tránh ra.

Nhìn thấy những tướng sĩ này mở đường cho quyền quý, Diệp Hạo cũng hoà vào các tu sĩ còn lại tránh qua một bên.

Cũng không lâu lắm, một loan giá xa hoa chậm rãi đi tới.

Mà vật kéo loan giá không ngờ là hai cầm điểu Thần Hoàng cấp.

- Thật xa xỉ.

- Chỉ là không biết hai cầm điểu này có cấp bậc gì?

- Thần Hoàng trung giai.

- Cái gì? Thần Hoàng trung giai? Làm sao có thể?

- Ngươi biết người ngồi trong loan giá là ai không?

- Ai?

- Thị nữ bên cạnh của Thiên Nữ, Amy.

- Thiên Nữ?

Nghe vậy tu sĩ bốn phía hít vào một ngụm khí lạnh.

Thiên Nữ là ai, toàn bộ Đại Hoang vực đoán chừng không có người nào không biết?

Thiên Nữ chính là người đại biể cho Đại Hoang vực đi chinh chiến.

Mà thị nữ bên người của nàng đương nhiên cũng có thân phân cực kỳ cao quý.

- Hừ, chỉ là một thị nữ thì có tư cách gì mà hoành hành bá đạo ở trong thành trì Nhân tộc?

Một thanh niên đứng ở bên người Diệp Hạo thầm nói.

Thanh niên kia không biết răng khi tiếng nói của hắn vừa dứt, ánh mắt của nữ tử ngồi ngay ngắn bên trong loan giá lập tức rơi vào trên người hắn.

- Vừa rồi ngươi nói cái gì?

Nghe vậy sắc mặt thanh niên kia trở nên trắng bệch.

- Ta.

- Bất kính với ta chính là bất kính với Thiên Nữ.

Nữ tử kia lạnh lùng nói.

- Bây giờ ta cho ngươi cơ hội tự sát, nếu không sẽ liên luỵ đến tộc nhân của ngươi.

Cái gì gọi là bá đạo?

Đây chính là bá đạo.

Toàn thân thanh niên kia run lên.

Mà lúc này tướng sĩ người khoác khôi giáp sắt đi tới trước mặt thanh niên kia.

- Ngươi còn không tự sát?

Tướng sĩ kia trừng mắt nhìn thanh niên kia nói.

- Thân làm tướng sĩ Nhân tộc mà dám ép buộc Nhân tộc tự sát.

Lúc này Diệp Hạo mở miệng.

- Lá gan ngươi cũng không nhỏ nhỉ.

Trên mặt tướng sĩ kia lộ ra sát ý dữ tợn.

- Ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?

- Ta không cần biết ngươi là ai? Ta chỉ cần biết ngươi không xứng mặc lên áo giáp này, thể là đủ rồi.

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

- Lão tử đường đường là người thống lĩnh cấm quân…

Tướng sĩ kia vừa nói đến đây, con mắt Diệp Hạo đã loé lên tia sắc lạnh.

Tướng sĩ kia lập tức phun ra một ngụm máu tươi, tiếp đó hắn hoảng sợ chỉ vào Diệp Hạo nói.

- Ngươi... Ngươi phế tu vi của ta?

- Tam công chúa, Hoả quốc các ngươi có ý kiến với Thiên tộc chúng ta sao?

Amy nhìn nữ tử ngồi ở bên cạnh nói.

Nghe vậy tam công chúa chỉ Diệp Hạo nói.

- Kéo tên thích khách này xuống.

Những lời này của tam công chúa đã định danh cho Diệp Hoạ.

Thích khách.

Nói cách khác không liên quan gì đến bọn họ.

- Chỉ là Thần Hoàng tầng thứ tư mà cũng dám ở nơi này lộng hành?

Diệp Hạo hét lớn một tiếng.

- Lăn xuống đây cho ta.

Lực lượng sóng âm cường đại nhanh chóng xuyên qua thức hải của Amy.

Không hiểu sao nhưng Amy lại thật sự lăn một đường đến dưới chân Diệp Hạo.

- Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?

Amy nhìn Diệp Hạo nói.

Cho dù bị trọng thương, nhưng trong mắt của nàng vẫn không có một chút sợ hãi nào.

Cần phải e sợ sao?

Tiểu thư của nàng chính là nữ tử tôn quý nhất của Thiên tộc.

- Không phải chỉ là Thiên tộc thôi sao? Hù dọa ai chứ?

Diệp Hạo nhếch miệng nói.

- Ngươi nói như vậy có nghĩa là không thèm để tiểu thư của ta vào trong mắt?

Amy nghe được như vậy mới cố ý khiêu khích nói.

- Cần để ở trong mắt sao?

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

- Được, có gan, ta sẽ nhờ tiểu thư ta tới đây.

Khi nói câu này, con mắt của Amy bám chặt vào Diệp Hạo.

Nàng đang chú ý đến phản ứng của Diệp Hạo.

- Tùy ngươi.

Diệp Hạo nói xong rồi nhìn về phía thanh niên đang trợn mắt hốc mồm bên cạnh nói.

- Tâm sự?

- A!

Từ Văn Lượng có chút choáng váng.

- Đi theo ta.

Diệp Hạo mang theo Từ Văn Lượng thả người nhảy tới quán trà cách đó không xa.

- Lão bản, cho một bình trà ngon.

Lão bản nhìn thấy Diệp Hạo đến, khắp khuôn mặt tràn ngập đau khổ.

- Làm sao? Lo ta không trả nổi tiền?

Diệp Hạo không khỏi nhìn về phía lão bản.

Lão bản cười khổ nói.

- Ta lo lắng đợi chút nữa quán trà của ta không gánh nổi.

- Ta nghĩ từng này là đủ để mua quán trà của ngươi rồi nhỉ?

Diệp Hạo nói xong, trên mặt bàn xuất hiện một miếng Hoàng thạch.

Ngay khi nhìn thấy miếng Hoàng thạch, lão bản kia ngây ngẩn cả người.

Nhìn thấy viên kia hoàng thạch sau khi lão bản kia ngây ngẩn cả người.

- Hoàng thạch?

- Không sai.

Lão bản kia kích động lên.

Cái quán trà của hắn tính toán ra cũng chỉ đáng giá vài chục giọt Thần Vương dịch thôi.

Mà miếng Hoàng thạch này lại có thể bán được với cái giá trên trời.

- Công tử, quán trà này của ta hiện giờ là của ngươi.

Lão bản kia nói gấp.

- Ta muốn cái quán trà của ngươi làm gì?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Ta cho ngươi một miếng Hoàng thạch này chỉ là để ngươi an tâm thôi, yên tâm đi, quán trà này sẽ không có bất cứ vấn đề gì, đi pha trà đi.

Nghe Diệp Hạo nói như vậy, lão bản kia kinh ngạc nhìn Diệp Hạo một cái, ngay sau đó khom người rời khỏi.

- Hiện tại ta có mấy vấn đề hỏi ngươi.

Ngay sau đó Diệp Hạo nhìn về phía Từ Văn Lượng nói.

- Ngài hỏi.

Từ Văn Lượng nói gấp.

- Thế lực Từ gia của các ngươi ở Hoả thành thế nào?

- Ở Hoả thành này Từ gia chúng ta có thể được gọi là thế lực hạng ba, trong tộc có lão tổ là cao thủ Thần Hoàng cấp toạ trấn.

Từ Văn Lượng nhẹ giọng trả lời.

- Thế lực có Thần Hoàng cao giai toạ trấn mà chỉ là thế lực hạng ba thôi sao?

Diệp Hạo chấn động.

Bạn cần đăng nhập để bình luận