Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3125: Đi Mời.

Nam Cầm bị cái nết vô sỉ của Diệp Hạo đánh bại.

- Ta tới tìm xem có chiến sủng phù hợp không.

Nam Cầm trả lời.

- Chiến sủng! Đi xem một chút.

Diệp Hạo nói xong liền nhấc chân đến cửa hàng chiến sủng.

Hiểu Hiểu yên lặng đi tới bên cạnh Nam Cầm.

- Tiểu thư, làm sao bây giờ?

- Cứ đi theo trước đã.

Nam Cầm vung tay lên cất loan giá xong rồi mới bước theo Diệp Hạo.

Nói thật trong lòng Nam Cầm cũng có chút hứng thú với Diệp Hạo.

Nàng rất muốn biết gia hoả đánh bay Dương Chung trước mặt mọi người này là thần thành phương nào?

Sau khi đến của hàng chiến sủng, Diệp Hạo đi một vòng rồi nhìn Nam Cầm nói.

- Có chiến sủng nào ngươi thích không?

- Ngươi muốn mua cho ta?

Nam Cầm kinh ngạc nói.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu.

- Chiến sủng mà ta muốn không phải là chiến sủng thông thường.

- Không sao.

Diệp Hạo nói đến đây liền nhìn về phía thị nữ bên cạnh nói.

- Đưa chiến sủng đắt tiền nhất trong tiệm của các ngươi ra đây.

Thị nữ kinh ngạc nói.

- Chiến sủng có tiềm năng Cấm Kỵ cảnh phải đi vào phòng khách quý.

- Dẫn đường đi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Sau khi đến phòng khách quý, Diệp Hạo mới phát hiện bên trong có không ít tu sĩ.

Mà những tu sĩ này cơ hồ đều là thiên kiêu.

- Nam Cầm.

Đúng lúc này một nữ tử mặc váy đỏ khi nhìn thấy Nam Cầm liên kinh ngạc gọi.

Sắc mặt Nam Cầm có chút không dễ nhìn.

Hiểu Hiểu càng hung tợn nhìn nàng.

- Minh Triết, đây chính là công chúa Nhân Ngư tộc Nam Cầm mà ta đã nói.

Nữ tử váy đỏ kéo cánh tay một nam tử thanh y nhẹ nhàng nói.

- Ta nghe nói hình như dạo gần đây Dương Chung coi trọng một nữ tử không tệ.

Nam tử thanh y đột nhiên nhớ tới tin bát quái mà mình mới nghe được.

- Chính là Nam Cầm.

Nữ tử váy đỏ nói xong có chút ủy khuất nói.

- Ngươi không biết từ khi Nam Cầm leo được lên người Dương Chung liền lạnh lùng với ta.

- Ha ha.

Nam tử thanh y khinh thường nói.

- Đừng nói tên Dương Chung kia, cho dù là ca ca Dương Huy của hắn, ở trước mặt ta cũng không tính là gì.

Nói đến đây nam tử thanh y nhìn về phía Nam Cầm nói.

- Ngươi qua đây, xin lỗi với Nam Nam.

Xin lỗi?

- Tiểu thư nhà ta vì sao lại phải xin lỗi?

Hiểu Hiểu nhịn không được nói.

Ba!

Nam tử thanh y tiện tay cho Hiểu Hiểu một bạt tai.

Nửa bên mặt Hiểu Hiểu lập tức sưng lên.

Ánh mắt Nam Cầm loé ra ngọn lửa tức giận.

Vừa rồi không phải nàng không muốn ra tay mà là vì tốc độ của đối phương quá nhanh, nàng phản ứng không kịp.

- Nhậm Minh, ngươi khinh người quá đáng.

Nghe vậy trên mặt Nhậm Minh tràn ngập trào phúng.

- Khinh người? Ta khinh ngươi đấy, ngươi làm gì được ta?

- Ngươi....

Nam Cầm chỉ Nhậm Minh, toàn thân đều đang run rẩy.

- Ngươi có bản lãnh thì đi tìm Dương Chung đi, xem Dương Chung có giúp ngươi không?

Nhậm Minh vừa nói đến đây, đúng lúc Dương Chung mang theo một thanh niên xông tới nơi này.

Đứng bên ngày Dương Chung là một thanh niên có khí tức còn mạnh mẽ hơn cả hắn.

Thanh niên kia, thần sắc bễ nghễ, không giận tự uy.

- Dương Chung, vừa nãy là ai ra tay?

Thanh niên kia lãnh đạm nói.

- Đại ca, chính là tiểu tử này.

Dương Chung chỉ vào Diệp Hạo nói.

Thanh niên kia còn đang định nói, Nhậm Minh lại ha hả cười.

- Dương Huy, lâu ngày không gặp, tiểu tử nhà ngươi còn dám tranh với ta?

Lúc này Dương Huy mới nhìn thấy Nhậm Minh.

Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, ngay sau đó chạy đến trước mặt Nhậm Minh.

- Nhậm công tử, sao ngươi lại tới nơi này?

- Ta tới đâu cũng cần thông báo với ngươi hả?

Nhậm Minh âm trầm nhìn hắn nói.

Dương Huy xấu hổ.

- Nữ tử này, ta muốn.

Nhậm Minh chỉ vào Nam Cầm nói.

- Có vấn đề gì không?

Dương Huy nhìn thoáng qua Nam Cầm, ngay sau đó liền lắc đầu.

- Không có vấn đề.

- Đại ca.

Dương Chung gấp gáp.

Nam Cầm là vị hôn thê của hắn đấy.

Sao có thể tặng cho Nhậm Minh được chứ?

- Im miệng.

Dương Huy gầm thét về phía Dương Chung.

Nữ nhân xinh đẹp trong thiên hạ có rất nhiều, cần gì phải nhất quyết là Nam Cầm chứ?

Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là vì hắn đắc tội không nổi Nhậm Minh.

Bằng không chỉ cần Nhậm Minh nói ra, hắn đã xông thẳng vô tẩn một trận rồi.

Ánh mắt Dương Chung lộ ra vẻ không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn yên lặng.

Nam Cầm nhìn Dương Chung, ánh mắt tràn đầy vẻ thất vọng.

Trước đó Nam Cầm cho rằng Dương Chung có thể đứng ra, đáng tiếc rằng Dương Chung lại nhát gan.

- Nam nhân của ngươi không cần ngươi nữa, còn chưa cút tới đây.

Nhậm Minh nhìn Nam Cầm quát lớn.

Nhậm Minh cảm thấy Nam Cầm thật sự không có mắt.

Phải biết bình thường chỉ cần Nhậm Minh hắn vẫy tay, không biết có bao nhiêu nữ tử chạy tới muốn hắn ôm ấp yêu thương.

Nam Cầm rơi lệ.

Nàng biết nàng không thể từ chối.

Dù sao trước đó ngay cả Dương Chung nàng cũng đã khôgn dám từ chối rồi.

Mà Nhậm Minh, vô luận là bối cảnh hay thực lực, Dương Chung đều không thể so sánh được.

- Nhân Ngư tộc các ngươi muốn diệt tộc?

Nhậm Minh thấy Nam Cầm chần chừ, hắn sầm mặt nói.

Toàn thân Nam Cầm run lên.

Ngay sau đó nàng từng bước từng đi tới phía Nhậm Minh.

Nhưng còn chưa đi được hai bước nàng lại bị một bàn tay kéo lại.

Nam Cầm kinh ngạc nhìn Diệp Hạo.

Trước đó Diệp Hạo khoanh tay đứng nhìn, Nam Cầm đương nhiên có thể hiểu.

Dù sao trên Thiên Bảng xếp hạng của Nhậm Minh trên năm trăm, trong lòng nàng xếp hạng của Diệp Hạo nhiều nhất cũng chỉ trên tám trăm mà thôi.

Lúc này không ra mặt cũng bình thường.

Đây cũng là lý do vì sao từ đầu đến cuối Nam Cầm đều không cầu cứu Diệp Hạo.

Mà ngay khi Nam Cầm từ bỏ, ai có thể ngờ Diệp Hạo lại giữ nàng lại.

- Thả cái tay bẩn thỉu của ngươi ra.

Nhậm Minh sầm mặt lại nói.

- Ngươi nói ta thả ra?

Diệp Hạo nói đến đây, hai con mắt loé ra uy áp thản nhiên.

Nhậm Minh chỉ cảm thấy một trận uy áp phô thiên cái địa phủ đến mình.

Hắn thậm chí còn không kịp phản ứng mà quỳ thẳng trên mặt đất.

Toàn trường xôn xao!

Bọn họ nhìn thấy cái gì?

Nhậm Minh xếp hạng thứ bốn trăm tám mươi hai trên Thiên Bảng quỳ trước mặt Diệp Hạo.

Diệp Hạo chậm rãi đi tới trước mặt Nhậm Minh, hắn từ trên cao nhìn xuống Nhậm Minh nói.

- Ngươi vừa nói cái gì?

Nhậm Minh ngẩng đầu nhìn Diệp Hạo, bất an nói.

- Ngươi là ai?

- Ta là ai, không quan trọng.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Quan trọng là ngươi đắc tội ta.

- Ta xin lỗi ngươi.

Nhậm Minh dứt khoát nói.

- Xin lỗi?

Diệp Hạo lắc đầu nói.

- Ta cho ngươi hai lựa chọn.

- Ngươi nói.

Khi nói câu này, trong lòng Nhậm Minh có một dự cảm xấu.

- Thứ nhất, ngươi tự thiếu mình; thứ hai, ta phế bỏ tu vi của ngươi.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

Sắc mặt Nhậm Minh đại biến, ngay sau đó trầm giọng nói.

- Các hạ làm vậy có phải hơi quá đáng rồi không?

- Nam Cầm là nữ nhân của ta, vừa rồi ngươi ngấp nghé nàng, cho dù ta giết ngươi, gia tộc của ngươi cũng không dám nói gì.

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Gia tộc ta dù không có cường giả thực sự, nhưng cũng không có nghĩa là chúng ta không mời được.

Nhậm Minh nghiêm túc nói.

Diệp Hạo cười cười quay người ngồi trên ghế.

- Đi mời, ta cho ngươi thời gian.

Tu sĩ toàn trường trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Diệp Hạo.

Hắn phải ngông cuồng cỡ nào?

Bạn cần đăng nhập để bình luận