Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2087: Thoát Khỏi Tứ Trọng Thiên

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

- Tại Thế Thần Minh.

Nguyệt Quế Thánh Thụ lẩm bẩm.

Đúng vậy!

Tại Thế Thần Minh!

Bốn chữ này đại biểu cho điều gì?

Bà rất rõ ràng.

Vô Địch đương thời!

Tạo Hóa Ngọc Điệp và Hỗn Độn Thanh Liên liếc mắt một cái, trong mắt hai người đều lóe ra vẻ ngưng trọng.

Lùi hay tiến đây?

Không lùi thì Hạo Nguyệt sẽ động thủ.

Thế nhưng nếu lui thì Yêu Tộc còn danh dự gì.

Rất nhanh mười nhịp hô hấp đã đi qua.

Trong mắt Hạo Nguyệt lóe lên một đạo sát ý lạnh như băng.

- Yêu Tộc các ngươi muốn cùng Viêm Hoàng Tông ta chiến một trận?

- Tứ Trọng Thiên còn không tới phiên Viêm Hoàng Tông ngươi một tay che trời?

Đúng lúc này, một thanh âm uy nghiêm phát ra giữa không trung.

Đạo thanh âm này vừa phát ra, tu sĩ giữa sân các đều có cảm giác linh hồn run rẩy.

Đó là sự áp chế của thượng vị giả đối hạ vị giả.

Phong thái Hạo Nguyệt yểu điệu, ánh mắt bình tĩnh như thường.

Dù Tại Thế Thần Minh của Yêu Tộc giáng lâm, trên mặt nàng cũng không có mảy may kiêng kỵ.

Cần kiêng kỵ à?

Không đề cập đến việc bốn phương tám hướng có hai mươi bảy cường giả Đệ Tam Cảnh đỉnh phong, riêng loan giá Hạo Nguyệt có thể để cho nàng đối đầu trực diện với Tại Thế Thần Minh.

- Ngươi cảm thấy ngươi hiện thân thì có tác dụng à?

Không thể không nói Hạo Nguyệt rất cường thế.

Dù đối mặt vị Yêu Tộc này, vẫn rất cường, không rối loạn.

Sắc mặt cả đám người biến sắc.

Sao Hạo Nguyệt lớn lối thế?

Tại Thế Thần Minh không phải vô địch à?

Một thanh niên đạo nhân mặc vũ y từ trong bóng tối đi ra, khi hắn nghe được lời nói của Hạo Nguyệt, trong mắt phóng ra sát ý mảnh liệt.

- Ngươi biết rõ mình đang nói gì không?

- Ngươi cảm thấy ngươi có thể ngăn được ta?

- Ngươi quá coi thường thủ đoạn của Tại Thế Thần Minh rồi.

Cơ Đại Bằng nói đến đây, trong tay xuất hiện một trương kim sắc pháp chỉ.

- Thần Linh Pháp Chỉ.

Hạo Nguyệt khẽ giật mình nói.

- Đây là do ta nhàn rỗi không chuyện gì làm nên luyện chế pháp chỉ, tấm pháp chỉ này vẫn có thể ngăn trở bộ hạ ngươi một thời ba khắc.

Nói đến đây, Cơ Đại Bằng xé rách pháp chỉ trong tay, nháy mắt hai mươi bảy vị Chiến Tướng động thủ, nhưng khi bọn họ cách Hạo Nguyệt khoản mười dặm một tấm võng lớn màu vàng kim chặn lại đường đi bọn họ.

- Ngăn bọn họ lại.

Hỗn Độn Thanh Liên hạ lệnh.

Xoát!

Xoát!

Xoát!

Hỗn Độn Thanh Liên và Tạo Hóa Ngọc Điệp dẫn đầu cao thủ trước tiên nhắm hướng các Chiến Tướng mà đi.

- Ngăn bọn họ lại.

Trịnh Cảnh Minh và Hiên Viên Vĩnh Xương cũng hạ lệnh chặn đường cao thủ phương này.

Đây là cuộc chiến tộc đàn.

Dù hai người bọn hắn và Viêm Hoàng Tông không hợp, nhưng cũng phải ra tay.

- Viêm Hoàng Tông các ngươi nếu không bá đạo, ta cũng sẽ không đứng ra.

Nói đến đây, Cơ Đại Bằng vọt tới Hạo Nguyệt.

Cùng lúc đó, Cơ Đại Bằng cảm thấy từng đợt nguy cơ.

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Một đạo lại một đạo năng lượng hướng về Cơ Đại Bằng gào thét đánh tới.

Cơ Đại Bằng là tu vi bậc nào, một quyền đánh nát một cái.

Thế nhưng thời điểm Cơ Đại Bằng đánh nát cái thứ ba, năng lượng bên trong cơ thể đã tiêu hao hơn phân nửa.

- Đáng chết, chiếc chiến hạm này sao có thể liên tục phát xạ pháo năng lượng.

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Thời điểm Cơ Đại Bằng đánh nát quả pháo năng lượng thứ sáu thì một ngụm nghịch huyết áp chế không được phun ra ngoài.

- Ngươi dám làm ta bị thương?

Cơ Đại Bằng nổi giận.

Hắn bản tính kiêu ngạo.

Nếu Tại Thế Thần Minh tổn thương hắn thì cũng bình thường.

Nhưng hiện tại trong mắt hắn lại là một cái giun dế.

- Tiếp tục oanh kích.

Hạo Nguyệt hạ lệnh khí linh loan giá.

- Lại oanh kích nữa chiến hạm sẽ quá tải.

Khí linh tỉnh táo trả lời.

- Không quan trọng.

Oanh!

Oanh!

Làm cho Cơ Đại Bằng kinh ngạc, chiến hạm lần nữa đánh ra hai pháo năng lượng.

Hắn vận dụng năng lượng còn lại đánh nát một cái pháo năng lượng sau đó bị pháo năng lượng thứ hai đánh bay đến hơn trăm dặm.

Cùng lúc đó, pháp chỉ phòng ngự của Cơ Đại Bằng bị hai mươi bảy vị Chiến Tướng xé rách, chín Chiến Tướng trước tiên xuất hiện bốn phía Loan giá của Hạo Nguyệt về phần mười tám Chiến Tướng còn lại phóng về hướng Cơ Đại Bằng.

- Tự tìm cái chết.

Cơ Đại Bằng cắn răng một cái xé rách một tấm Thần Linh Pháp Chỉ.

Thần Linh Pháp Chỉ này hóa thành một đạo hồ quang kinh khủng, thời điểm hồ quang này rơi vào trên người một Chiến Tướng, hắn ngay cả kêu thảm cũng không kịp đã lập tức hóa thành tro tàn.

Đạo hồ quang kia liên tục xuất thủ, lại giết chết vị Chiến Tướng, đả thương nặng tôn Chiến Tướng khác rồi mới biến mất.

Trong khoảng thời gian này, Cơ Đại Bằng khôi phục lại một chút, thân hình hắn lóe lên đã xuất hiện bên ngoài ngàn dặm.

- Viêm Hoàng Tông các ngươi muốn cùng Vạn Yêu Đại Lục ta không chết không thôi?

- Tạm thời bất luận ngươi có thể đại biểu cho Vạn Yêu Đại Lục hay không, coi như ngươi có thể đại biểu cho vạn yêu đại vực thì lại như thế nào?

Hạo Nguyệt nói cho Cơ Đại Bằng cảm giác bực tức.

- Ngươi có biết Vạn Yêu Vực đại biểu cho cái gì không?

- Tam Hoàng Tộc, Thập Vương Tộc, Bách Tôn Tộc.

- Ngươi đã biết rõ thực lực Vạn Yêu Đại Lục, thì cũng minh bạch các ngươi không phải đối thủ của chúng ta?

- Vậy phải đánh qua mới biết được.

- Ngươi.

- Hiện tại mang theo tộc nhân của ngươi đi khỏi Tứ Trọng Thiên, nếu không Viêm Hoàng Tông không ngại huyết tẩy các ngươi.

Cơ Đại Bằng thật sâu nhìn Hạo Nguyệt một cái.

- Ta nhớ kỹ những lời này.

Thanh âm rơi xuống, Cơ Đại Bằng quét mắt bốn phía một cái nói:

- Tất cả tướng sĩ theo ta.

Đám người Hỗn Độn Thanh Liên, Tạo Hóa Ngọc Điệp nhao nhao thoát khỏi đối thủ theo Cơ Đại Bằng rời đi.

Trên thực tế, Yêu Tộc đi theo Cơ Đại Bằng đều rời đi.

Bởi vì bọn hắn rất rõ ràng Tứ Trọng Thiên đã không còn chỗ cho bọn hắn.

Nhìn cao thủ Yêu Tộc theo Cơ Đại Bằng rời đi, Tiên Vương Yêu Tộc cũng không thể không rời đi.

Hạo Nguyệt nói rất rõ ràng.

Lưu lại phải chết.

- Ma Tộc, các ngươi cũng có thể rời đi.

Nhưng không ai ngờ Hạo Nguyệt lại nói ra lời này.

- Hạo Nguyệt, ngươi quá cuồng vọng rồi.

Một Lão Ma trầm giọng nói.

Hạo Nguyệt nhìn một vị Chiến Tướng một cái, hắn nháy mắt xuất thủ, một quyền đánh vỡ đầu Lão Ma.

Ma Tộc còn lại đều bị giật mình, nguyên một đám chạy trối chết.

Cứ như vậy, nơi đây chỉ còn lại Nhân Tộc.

Nhân Tộc không khỏi hoan hô.

- Hạo Nguyệt.

- Hạo Nguyệt.

- Hạo Nguyệt.

Trần Bế Nguyệt nhìn toàn bộ tu sĩ hô to tên Hạo Nguyệt, trong lòng khỏi không khó chịu.

Phần này vinh quang vốn là của nàng.

Đáng tiếc bị nàng bỏ lỡ.

Kỳ thật, lúc này hối hận đâu chỉ Nguyệt Quế Thánh Địa, tu sĩ Vân Tiêu Cung cũng rất phiền muộn.

- Nếu không phải các ngươi thèm muốn một chút tiểu lợi, phần vinh quang này cũng thuộc về Vân Tiêu Cung ta.

Lan Thục Cầm tức giận nói.

- Lan Thục Cầm, ngươi nói ai đây?

Đại trưởng lão cảm thấy Lan Thục Cầm liếc nhìn mình, bởi vậy không nhịn được quát hỏi.

- Ta nói bà đây.

Lan Thục Cầm lạnh lùng đáp.

- Ta thực sự rất muốn biết lão gia hỏa như bà còn có mặt mũi gì làm Đại trưởng lão Vân Tiêu Cung.

- To gan.

Đại trưởng lão tức giận quát lớn.

- Vân Tiêu Cung đi tới tình trạng hôm nay, Đại trưởng lão ngươi khó thoát tội.

- Trong cung xếp đặt thân tín, ăn hối lộ trái luật, ngươi đã sớm nên vào Chấp Pháp Đường.

- Chấp Pháp Đường?

Đường chủ Chấp Pháp Đường và Đại trưởng lão vốn là cá mè một lứa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận