Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 915: Khiêu chiến

Diệp Hạo đi theo Trịnh Địch đi tới đại sảnh Đan Đường, ánh mắt của hắn nhìn về đan phương trên vách tường phía tây.

- Đan phương trên ba mặt của vách tường một mặt so với một mặt càng thiếu thốn nghiêm trọng, cho nên độ khó khi thôi diễn rõ ràng cao hơn một cấp bậc.

Trịnh Địch nhìn Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo cũng đã biểu hiện ra thiên phú đan đạo của bản thân nên Trịnh Địch không cảm thấy Diệp Hạo sẽ không thôi diễn được những đan phương trên vách tường phía tây, đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu rồi lựa chọn ba tấm đan phương.

Sau khi Trịnh Địch đăng ký, Diệp Hạo lập tức rời đi.

Ngày thứ ba sau khi Diệp Hạo thôi diễn đan phương, một thanh y nữ tử đi tới trước mặt Trịnh Địch.

Nữ tử này lại là nữ giả nam trang.

Nhưng mà cô thật sự quá đẹp.

Dù cô không tận lực ăn mặc nhưng vẫn đẹp cho người ta có cảm giác ngạt thở.

Mỹ mà không Tục, Mị mà không Yêu.

Nữ tử này giống như con cưng của trời xanh, toàn thân cao thấp không có một tì vết nào.

Cũng khó trách sẽ có nhiều thiên kiêu thích cô như vậy, nhưng vị này lại là một người cuồng bạo lực.

- Tinh Nhi, ngươi đã đến.

Trịnh Địch cười nói.

Trác Tinh Nhi nhẹ gật đầu, nói:

- Ta thôi diễn ra một trương đan phương.

Trịnh Địch tiếp nhận đan phương trong tay cô xem xét, chợt trong mắt hắn lộ vẻ kinh ngạc.

- Thế nào?

Trác Tinh Nhi nghi ngờ hỏi.

- Minh Tâm Thông Tuệ Đan, ba ngày trước đã có người thôi diễn ra đan phương này rồi.

- Người nào thôi diễn ra vậy?

Lông mi của cô nhíu lại, sắc mặt không vui nói.

Có người nói là ông trời công bằng.

Nhưng loại công bằng này không thể hiện bất kỳ điểm nào trên người Trác Tinh Nhi.

Gia thế tốt, tướng mạo tốt, tu vi cao, tư chất tuyệt.

Có thể nói là nhận được trời cao ngàn vạn sủng ái.

Thậm chí, lúc Trác Tinh Nhi tức giận cũng cho người ta cảm giác thương tiếc và đáng yêu.

- Cái này…?

Trịnh Địch hơi chút chần chờ. Bởi vì hắn rõ ràng nếu bản thân nói ra tên của Diệp Hạo thì với tính cách của Trác Tinh Nhi, cô chắc chắn sẽ tìm tới cửa. Có lẽ Diệp Hạo có thể có một chút tư cách cạnh trạnh với Mười đại Cự Đầu nhưng chưa chắc đã là đối thủ của Nữ Chiến Thần Trác Tinh Nhi a.

Lui một bước, nếu Diệp Hạo là đối thủ của Trác Tinh Nhi, vậy thì vấn đề lớn hơn a.

Bởi vì, bên trong mười đại Cự Đầu có mấy vị rất ưa thích Trác Tinh Nhi, nếu Diệp Hạo đánh cô bị thương thì sao bọn họ có thể bỏ qua cho hắn được?

- Là ba vị tiền bối Đan Tôn hả?

- Không phải.

Trịnh Địch lắc đầu.

Chuyện này không thể tùy tiện nói lung tung được.

Trong mắt Trác Tinh Nhi lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi:

- Chẳng lẽ là Vương Triều?

- Cũng không phải.

- Không phải là Cảnh Diệp chứ?

- Vẫn không phải.

- Cách Chấp Sự Trưởng Lão của Đằng Long Các không có trình độ này a?

Trác Tinh Nhi nói lời này cũng không phải là xem thường những Chấp Sự Trưởng Lão kia, mà là nếu bọn họ có thể thôi diễn ra nhưng đan phương này thì khẳng định sẽ không được treo ở đây.

Có thể nói, không có thiên phú Đan Đạo cực cao thì căn bản không có khả năng thôi diễn đan phương.

Trác Tinh Nhi nhìn thấy Trịnh Địch không nói đột nhiên ý thức được gì:

- Chẳng lẽ là đệ tử khác?

Trịnh Địch không nói.

- Trịnh Trưởng Lão, ngươi cũng biết nếu ta muốn thì sẽ rất dễ dàng điều tra ra đó là ai, dù sao vị này luyện chế ra Tiên Đan thì các ngươi phải hỗ trợ bán ra, mà bán ra đồng thời các ngươi cũng sẽ giúp hắn dương danh.

- Được rồi, là một đệ tử mới tên là Diệp Hạo.

- Diệp Hạo?

Trác Tinh Nhi giật mình:

- Bá chủ Đông Vực?

- Ừm.

- Cảm ơn Trịnh Trưởng Lão đã nói.

Trác Tinh Nhi cầm đan phương trong tay rời đi.

Đi ra cửa Đan Đường, đan phương trong tay cô lập tức hóa thành tro tàn.

- Diệp Hạo, tên hỗn đản nhà ngươi.

Trác Tinh Nhi có thể không giận sao?

Vì thôi diễn đan phương này, cô trước sau lãng phí thời gian nửa tháng.

Kết quả ngược lại tốt.

Thành giấy lộn.

Bởi vì dựa theo quy định của Đan Đường, người nào thôi diễn ra đan phương trước thì sẽ có quyền sử dụng đan phương đó ba mươi năm, nói cách khác, cho dù Trác Tinh Nhi có thôi diễn ra đan phương thì trong vòng ba mươi năm cô cũng không thể dùng.

Trác Tinh Nhi rời khỏi đan đường, chân trước vừa mới trở lại núi Chiến Thần, Ngọc Long Công Tử bạch y tung bay lại đến.

- Tinh Nhi, gần đây khỏe không?

Cả Đằng Long Các không có mấy người dám xưng hô như vậy với Trác Tinh Nhi.

Bởi vì ai dám xưng hô như thế khẳng định sẽ bị cô đánh cho bầm dập.

Nhưng Ngọc Long Công Tử hết lần này đến lần khác lại dám làm như vậy.

Trác Tinh Nhi tức giận nhìn hắn một cái nói:

- Ngươi muốn bị đánh hả?

- Cô không làm gì được ta.

Ngọc Long Công Tử khẽ mỉm cười nói.

- Nói giống như ngươi có thể làm gì được ta.

Trác Tinh Nhi hừ lạnh nói.

- Cái kia chẳng phải được.

Ngọc Long Công Tử nói xong ngồi xuống:

- Nói đến chúng ta cũng ba tháng không gặp rồi đấy.

- Sau đó thì sao?

Trác Tinh Nhi lạnh nhạt nói.

- Sau đó ta rất là nhớ cô nha.

Ngọc Long Công Tử cười nói.

- Ngươi có biết Diệp Hạo không?

- Diệp Hạo?

Nghe thấy Trác Tinh Nhi nhắc đến cái tên này, đáy mắt Ngọc Long Công Tử léo lên một thần mang nguy hiểm:

- Vì sao lại nhắc đến hắn?

- Ta hỏi ngươi có biết hắn không?

- Đương nhiên là biết.

Ngọc Long Công Tử nhìn Trác Tinh Nhi nói:

- Diệp Hạo là bá chủ Đông Vực, trước đó vài ngày đi tới Đằng Long Các, vị này vừa đến đã làm ra một hạng tráng cử.

- Cái gì tráng cử?

Trác Tinh Nhi vội hỏi.

Nhìn thấy bộ háng vội vàng của Trác Tinh Nhi, Ngọc Long Công Tử hận ý càng sâu, nhưng hắn vẫn nhận nại nói:

- Vị này quét ngang bốn mười tu sĩ đồng giai, sau đó lại càng quét ba mươi bảy tên tu sĩ ba mươi hai giai.

- Lúc ấy, nếu không phải do cô đang ở Đan Đường thì nói không chừng hán cũng sẽ khiêu chiến cô đấy.

Ngọc Long Công Tử thêm mấy câu này vào cuối, đương nhiên mấy câu này là hắn cố ý nói ra.

Nghe vậy, ánh mắt Trác Tinh Nhi sáng lên:

- Vị này đúng là một người cuồng khiêu chiến a.

- Náo động quá lớn cũng không phải chuyện gì tốt.

Ngọc Long Công Tử không mặn không nhạt nói.

- Không có thực lực thì náo động như vậy đúng là không phải chuyện gì tốt, nhưng nếu có thực lực thì tại sao không nhờ vậy để vang xa danh tiếng chứ?

Trác Tinh Nhi lạnh lùng nói.

Nếu không phải cô làm náo động thì sao có thể có danh xưng Nữ Chiến Thần được?

- Nghe nói cô có chút hứng thú với tiểu tử Diệp Hạo kia.

Ngọc Long Công Tử nói.

- Không cho phép ngươi động đến hắn.

Trác Tinh Nhi cảnh cáo Ngọc Long Công Tử nói:

- Nếu không thì đời này của ngươi đừng nghĩ bước vào núi Chiến Thần nửa bước.

- Trác Tinh Nhi cô…?

Trên mặt hắn lộ vẻ tức giận.

- Đây là chuyện giữa ta và Diệp Hạo.

Trác Tinh Nhi lạnh lùng nói:

- Còn có một việc ngươi sai lầm.

Trác Tinh Nhi nói nửa câu đầu làm trong lòng Ngọc Long Công Tử rất khó chịu, nhưng rất nhanh hắn bị câu kế tiếp của cô hấp dẫn.

- Chuyện gì?

- Diệp Hạo đã bắt đầu khiêu chiến ta.

- Tại sao ta không biết?

- Hôm nay ta thôi diễn ra một trương đan phương nhưng lại bị thông báo là Diệp Hạo đã thôi diễn ra trước ta một bước.

- Trình độ đan đạo của Diệp Hạo rất cao?

- Có thể thôi diễn tàn phương ở Đan Đường há lại là người tầm thường?

Trác Tinh Nhi lườm Ngọc Long Công Tử nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận