Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1534: Lão Trương phẫn nộ

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

-----------------

Hạ Phẩm Tiên Thạch!

Tiêu Vũ Hàm có thể ban thưởng cho bọn hắn Hạ Phẩm Tiên Thạch?

Đương nhiên không thể!

Nhưng bọn hắn dám chỉ trích thiếu nữ áo tím trung gian kiếm lời riêng sao?

Trừ phi bọn hắn chán sống.

Vì vậy, mặc dù trong lòng bọn hắn có ý kiến, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười lấy lòng, ngoài miệng liên tục cảm tạ.

Sinh hoạt sớm tối mài hết gọc cạnh của bọn hắn.

Những năm này kinh lịch để bọn hắn hiểu một đạo lý.

Nên cúi đầu thì phải cúi đầu.

Nếu không ngươi sẽ chết như thế nào cũng không biết?

Thiếu nữ áo tím rời đi.

Không có dừng lại.

Bẩn, loạn, kém là những từ dùng cho khu ổ chuột.

Thiếu nữ áo tím một khắc cũng không muốn đợi ở đây.

- Diệp Thiên, ngươi có chỗ nào để đi không?

Đợi sau khi những thợ mỏ rời đi, Lão Trương hỏi Diệp Hạo.

- Không.

Diệp Hạo thật đúng không có nơi nào có thể đi cả.

- Nếu không ngươi đi nhà ta ngồi chút đi?

Lão Trương mời Diệp Hạo.

- Cũng được.

Mà trong lúc hai người tiến về nhà Lão Trương, mấy Tu Sĩ mặc thân trang lại nát cửa nhà của lão.

- Xuân Hoa, đến lúc trả nợ rồi.

Trong đình viện, một phụ nhân nhìn thấy mấy Tu Sĩ sắc mặt hung ác đi đến, vẻ mặt nàng trắng bệch.

- Sổ sách đã tính toán hết rồi mà?

- Ngươi chỉ trả tiền vốn, tiền lãi còn chưa trả đâu.

Một độc nhãn nam tử hung tợn nhìn phụ nhân nói.

- Tiền lãi?

Phụ nhân kia run lẩy bẩy nói:

- Tiền lãi bao nhiêu?

- 8,424 Trung Phẩm Tiên Thạch.

Độc nhãn nam tử lấy ra một tờ giấy, nhìn thoáng qua nói.

Phụ nhân nghe con số này, toàn thân run lên.

- Sao lại nhiều như thế?

- Chẳng lẽ ngươi không biết Tiền lãi là lãi mẹ đẻ lãi con?

Vẻ mặt Phụ nhân cay đắng nói:

- Ta không có nhiều Tiên Thạch như thế.

Nàng thật không có số lượng Tiên Thạch lớn thế này.

Nàng chỉ là Thiên Tiên nho nhỏ, trên người đừng nói tám ngàn Trung Phẩm Tiên Thạch, cho dù tám ngàn Hạ Phẩm Tiên Thạch cũng không bỏ ra nổi.

- Không bỏ ra nổi thì ký khế ước bán thân đi.

Độc nhãn nam tử ném cho phụ nhân kia một tờ khế ước.

Phụ nhân nhìn thấy tấm khế ước, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.

- Không, không, không.

Một tờ khế ước nô lệ.

Ký kết tờ khế ước này nàng sẽ trở thành nô lệ ti tiện.

- Chuyện này không phải do ngươi quyết định.

Độc nhãn nam tử tiến lên xuất một trảo xé quần áo phụ nhân.

- Van cầu ngươi tha cho ta, ta giờ thật không có nhiều Tiên Thạch như vậy.

Phụ nhân cầu khẩn.

Độc nhãn nam tử đang muốn nói gì, lơ đãng thấy bộ ngực tuyết trắng của phụ nhân.

Tà hỏa trong cơ thể hắn bỗng chốc dâng cao.

Ánh mắt hắn nhìn phụ nhân lộ ra vẻ nóng bỏng.

- Ta có thể cho ngươi chậm mấy ngày, nhưng ngươi có thể cho ta cái gì đây?

Độc nhãn nam tử ngắm loạn trên thân phụ nhân.

Phụ nhân lại không phải thiếu nữ chưa hiểu thế sự, làm sao không rõ ẩn ý của hắn chứ?

Vì vậy, nàng che ngực đồng thời vội vàng nói:

- Ta đã có phu quân rồi.

- Ta không những biết ngươi có phu quân, ta còn biết phu quân của ngươi giờ đang là nô lệ của Tiêu gia kia.

Độc nhãn nam tử lạnh lùng nói:

- Thế nào, ngươi vẫn chờ mong phu quân nhà ngươi có thể còn sống trở về?

- Tất cả mọi người đều biết Đại Tiểu Thư Tiêu gia nhân nghĩa.

- Nhân nghĩa? Nhân nghĩa mà muốn nô lệ liều mạng vì Tiêu gia bọn hắn.

Độc nhãn nam tử cười lớn:

- Tiêu gia làm sao từ một gia tộc không tên tuổi trưởng thành Nhị Lưu Thế Lực, chẳng lẽ ngươi cảm thấy Tiêu gia dựa vào nhân nghĩa để phát triển sao?

Phụ nhân lảo đảo một bước.

Nàng sao không biết đạo lý kia.

Nhưng mọi người đều có tâm lý may mắn.

Nhưng giờ độc nhãn nam tử lại đánh nát một tia may mắn trong lòng nàng.

Mà lúc này, phụ nhân nghe xoẹt một tiếng, ngay lập tức, nàng phát hiện váy áo của mình bị xé rách.

- Ngươi làm cái gì?

- Ngươi nghĩ ta muốn làm gì?

Độc nhãn nam tử ôm ngang hông phụ nhân, nhanh chân đi vào gian phòng cũ rách.

Phụ nhân liều mạng giãy dụa.

Nhưng lại không thể làm được chuyện gì.

Độc nhãn nam tử có tu vi Ngọc Tiên Cảnh, cho dù hắn đứng đấy bất động phụ nhân cũng không gây thương tổn được hắn.

Độc nhãn nam tử ôm phụ nhân vào phòng sau đó không lâu lắm truyền ra nồng đậm âm thanh thở dốc.

Tu Sĩ còn lại hai mắt nhìn nhau một chút.

- Lên không?

- Phụ nhân này tuổi tác cao một chút, nhưng dáng người thật tuyệt.

- A, sao lại không lên? Ngu sao mà không lên?

Ngay lập tức, mấy Tu Sĩ xông vào phòng.

Rất nhanh trong phòng truyền ra tiếng phụ nhân kêu thảm.

Mà lúc này, Lão Trương cách nhà chỉ có vài dặm.

Không biết tại sao, trong lòng Lão dâng lên từng đợt bất an.

Vì vậy, Lão Trương bước nhanh hơn.

- Xảy ra chuyện gì rồi?

Diệp Hạo hỏi.

- Không có gì.

Lão Trương cũng không biết mình dự cảm có đúng hay không, vì vậy hắn cũng không nói ra cảm giác vừa rồi.

Tới gần!

Tới gần!

Càng gần!

Đợi đến khi Lão Trương cách nhà còn có một trăm mét, trái tim Lão phanh phanh bắt đầu nhảy lên.

Lão Trương rõ ràng trong nhà có lẽ đã xảy ra chuyện.

Sau khi Lão Trương đi tới cửa nhà nhìn thấy cánh cửa vỡ vụn, vẻ mặt bỗng chốc thay đổi.

Chợt Lão nghe tiếng thê tử thống khổ kêu rên.

Lão Trương tức sùi bọt mép.

Lập tức xông vào trong phòng.

Khi Lão nhìn thấy thê tử của mình đau đớn nằm dưới thn độc nhãn nam tử, ánh mắt nháy mắt đỏ lên.

- Ta muốn giết các ngươi.

Lão Trương nén giận ra tay đánh tới độc nhãn nam tử.

Độc nhãn nam tử liếc qua Lão Trương, ánh mắt lộ ra vẻ ngoài ý muốn.

Trong ấn tượng của hắn, Lão Trương không nên xuất hiện ở đây.

Lão Trương ra tay, hắn hoàn toàn không để ý, hắn chỉ oanh một quyền hướng Lão Trương.

Một quyền này làm cho Lão lui lại thổ huyết.

Lão Trương vùng vẫy một hồi muốn đứng lên, nhưng tạng phủ truyền đến đau đớn, khiến Lão không thể làm gì nổi. Ngược lại, bởi vì lão cưỡng ép đứng lên, khiến tạng phủ bị thương càng thêm nghiêm trọng.

Quang quác một tiếng, lão lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.

- Lão Trương, ngươi chạy mau!

Phụ nhân nhìn thấy bộ dáng của Lão Trương, ánh mắt lộ vẻ thương tiếc và đau đớn.

Mà lúc này, Diệp Hạo xuất hiện trong phòng.

Hắn nhìn thấy một màn trước mắt, trong mắt lóe lên dữ tợn sát cơ.

- Các ngươi đều đáng chết!

Diệp Hạo vừa nói xong, bao gồm cả độc nhãn nam tử và bốn tên Tu Sĩ theo sau hắn bị một cỗ lực lượng kinh khủng, nặng nề ném lên mặt đất.

Một đòn này đoạn mất kinh mạch trong cơ thể bọn hắn.

Bọn hắn đầy hoảng sợ nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi là ai?

Độc nhãn nam tử nhìn Diệp Hạo, hỏi.

Diệp Hạo vung tay lên một tấm chăn mỏng phủ lên người phụ nhân, chợt hắn ngồi xổm bên cạnh Lão Trương, một bàn tay đặt trên vai lão.

- Ta giúp ngươi chữa thương.

Thương thế Lão Trương thật không nghiêm trọng.

Lấy tu vi Đan Đạo của hắn muốn chữa thương cho Lão chỉ cần vài phút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận