Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1941: Vân Ma Bán Thần

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Nói đến đây, tâm tư Lục Sao vui vẻ lại.

Có lẽ thông qua điều này đàm phán cùng Diệp Hạo.

Thực lực ngươi mạnh thì sao?

Chẳng lẽ còn có thể giải Cổ độc?

- Nếu ngươi muốn thả chúng ta đi, ta có thể cân nhắc giải Cổ cho hắn.

Lục Sao nhìn chằm chằm mắt Diệp Hạo nói ra.

- Ngươi nói cái Cổ Trùng này hả?

Diệp Hạo nói rồi trong tay xuất hiện ba con côn trùng lục sắc mềm nhũn, chúng không ngừng đập cánh muốn thoát khỏi lòng bàn tay Diệp Hạo, đáng tiếc bọn chúng ngay cả việc bay lên cũng không thể làm được.

- Ngươi… ngươi.

Sắc mặt Lục Sao giống như nhìn thấy quỷ.

- Nói thật Cổ Trùng Lục Ma Tộc các ngươi thật không có kỹ thuật gì.

Diệp Hạo nói rồi trong miệng phát ra một loại âm tiết khó hiểu, sau một khắc từng tướng sĩ Lục ma Tộc đều kêu lên thảm thiết, bọn họ điên cuồng gãi yết hầu của mình tựa hồ bị thống khổ cực lớn.

- Ngươi… ngươi làm sao để Cổ Trùng phản phệ lại chủ nhân bọn chúng?

Lục Sao sợ hãi hô.

- Muốn làm thì làm thôi.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy rất khó?

Chẳng lẽ không khó à?

Phản phệ chủ nhân đó!

Không cần quá lâu, toàn bộ chiến hạm ngoại trừ Lục Sao ra, những tướng sĩ Lục Ma Tộc còn lại đều hóa thành một đống khô cốt.

Diệp Hạo vẫy tay nguyên một đám công trùng hội tụ đến bên người hắn.

- Cẩn thận.

Chúc Tích Quân vô ý thức hô.

Tất cả bọn chúng đều là Cổ Trùng.

Đầu ngón tay Diệp Hạo xuất hiện một ngọn lửa thiêu rụi sạch sẽ toàn bộ Cổ Trùng.

Thân hình Diệp Hạo lóe lên một cái xuất hiện bên người Chúc Tích Quân, sau đó đưa tay vỗ bả vai nàng một cái.

Thân thể Chúc Tích Quân tức khắc cứng đờ.

Diệp Hạo muốn làm cái gì?

Bất quá chợt nàng phát hiện Cấm Chế trong thể nội đã được giải trừ.

- Cảm ơn.

Chúc Tích Quân nhìn Diệp Hạo nói khẽ.

- Dễ như ăn cháo.

Diệp Hạo nói tiếp.

- Đi giải cứu người tộc ngươi đi.

Lúc này Chúc Tích Quân mới nhớ tộc nhân còn đang bị giam giữ trong nhà tù của chiến hạm này, bởi vậy hai cha con vội vàng vọt tới nhà tù.

Nhưng khi đến nơi, hai mắt Chúc Thư Dung đỏ lên.

Bởi vì tộc nhân Chúc gia trong nhà tù còn lại chưa đến 3000 người.

Đám Lục Ma Tộc dĩ nhiên giết một nửa người Chúc gia bọn hắn?

- Tộc trưởng.

- Tiểu thư.

- Xảy ra chuyện gì?

- Hai người làm sao tới đây?

Tộc nhân Chúc gia đều kinh trụ.

- Gặp được một cao thủ đứng đầu Nhân Tộc, hắn xuất thủ cứu chúng ta.

Chúc Thư Dung ngắn gọn thuật lại một lần.

Nghe xong toàn bộ người Chúc gia đều hưng phấn kêu lên.

Tuyệt xử phùng sinh!

- Hiện tại ta mang mọi người đi tới phía trên khoang thuyền để cảm tạ vị tiền bối kia.

Chúc Thư Dung nói khẽ.

Không có người nào dị nghị?

Ân cứu mạng giống như ân như tái tạo!

Khi tộc nhân Chúc gia nhìn thấy phía trên khoang thuyền là Lục Sao với thần sắc thảm bại, trong mắt lộ ra sát ý.

- Lục Sao.

- Giết hắn.

- Bao nhiêu tộc nhân Chúc gia chúng ta đều chết trong tay hắn.

Nhìn tộc nhân Chúc gia xông lên xúc động muốn giết chết Lục Sao, Chúc Thư Dung lập tức ngăn cản.

- Mọi người không niên vọng động.

Chúc Thư Dung biết Diệp Hạo cố ý giữ lại Lục Sao, nếu không vừa nãy sẽ không trừ lại hắn.

- Cứ để bọn họ đi đi.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Chỉ cần không chơi chết là được.

Được Diệp Hạo cho phép, tộc nhân Chúc gia không còn cố kỵ vọt tới Lục Sao.

Cuồng ẩu nát đánh.

Trong lòng Lục Sao rất ấm ức.

Hắn là cường giả Tiên Vương thất chuyển!

Bây giờ lại bị tu sĩ Tiên Tôn cảnh, Tiên Chủ cảnh, thậm chí Kim Tiên cảnh đánh bạo.

- Ngươi không thể làm nhục ta như vậy?

Lục Sao vừa mới nói ra câu này đã cảm giác được một đồ vật thúi hoắc được nhét vào trong miệng hắn.

- Đây là…?

Khi Lục Sao thấy rõ đó là tất thối thì có xúc động muốn ngất đi.

Đám súc sinh này.

Lục Sao gầm thét trong lòng.

Bọn họ làm sao dám nhục nhã hắn như thế?

Kỳ thật đám tu sĩ Chúc gia này muốn đánh chết Lục Sao, nhưng dù Lục Sao bị phong ấn tu vi, thế nhưng nhục thân hắn vẫn là Tiên Vương cấp.

Không phải cấp bậc như bọn họ có thể đánh chết!

Đương nhiên nếu Chúc Thư Dung xuất thủ thì khác.

Bất quá loại chuyện này hắn cũng không tiện tay làm.

Ngay lúc tộc nhân Chúc gia đang điên cuồng xả cừu hận trên người Lục Sao, một đạo thanh âm như kinh lôi nổ vang phía trên Chiến Hạm.

- Các ngươi tự tìm đường chết.

Khi đạo thanh âm này vang lên thì bao gồm cả Chúc Thư Dung, toàn bộ Nhân tộc đều bị dọa đến co quắp ngồi trên mặt đất, bọn họ kinh hoảng bất an nhì về phía một thân ảnh cao lớn phía trên Chiến Hạm.

Bên cạnh thân ảnh tôn quý kia còn có một thân ảnh quen thuộc.

Không phải phân thân Lục Sao thì còn ai vào đây.

Mà thân phận của thân ảnh cao lớn ấy lại vô cùng sống động.

Vân Ma Bán Thần!

Lúc này ánh mắt thân ảnh cao lớn rơi vào trên người Diệp Hạo.

- Ngươi là ai?

Vân Ma biết rõ chỉ có nắm giữ sức chiến đấu Đệ Nhất Cảnh mới có thể thản nhiên đối mặt với hắn, mà hắn lại không hề cảm nhận được bất kỳ ba động Đệ Nhất Cảnh nào trên người Diệp Hạo.

Nói cách khác Diệp Hạo chỉ có sức chiến đấu Đệ Nhất Cảnh.

Này nói rõ cái gì?

Vân Ma rất rõ ràng!

Phía sau Cửu Cấp Thiên Tài nào mà không có cường giả đỉnh cao?

Vân Ma đang suy nghĩ bản thân có thể đắc tội nổi hay không.

Nếu đắc tội không nổi mà nói chuyện này coi như xong.

Dù sao vì một Chúc gia không cần thiết phải đắc tội một thanh niên tiềm lực vô tận.

- Định Hải Châm, có lòng tin giết hắn không?

Khiến Vân Ma không ngờ tới là Diệp Hạo lại nói ra câu này.

Trong lòng Vân Ma trầm xuống.

Mà ngay lúc này, một đạo thân ảnh cầm trong tay Chiến Kiếm xé rách không gian trước mặt Vân Ma rồi chém tới hắn.

Nhanh!

Chuẩn!

Hung ác!

Những năm nay, Định Hải Châm tu luyện rất nhiều Thần Thông, trong đó có cả Ám Sát Nhất Đạo.

Rất nhiều tu sĩ không muốn học nó, bởi vì đến tình trạng này mọi người đều là người có thân phận, người nào không muốn mặt mũi.

Chỉ có tổ chức sát thủ, gia hỏa nhận tiền không người mới có thể tu luyện loại kỹ nghệ này.

Nhưng Định Hải Châm lại không quan tâm.

Vả lại hắn thế nhưng là đầu lĩnh trên danh nghĩa của tổ chức sát thủ - Ẩn Minh.

Như vậy không tu luyện loại kỹ nghệ này không được.

Đối mặt với chiêu đánh lén mà Định Hải Châm tỉ mỉ chuẩn bị, Vân Ma căn bản trốn không thoát, bất quá ngay thời khắc mấu chốt thân thể hắn vẫn tránh được một chút, điều đó khiến chiến kiếm Định Hải Châm đâm vào bả vai Vân Ma.

Khi đánh trúng đối phương, Định Hải Châm dùng sức khuấy động một cái.

Bàn tay Vân Ma từ dưới oanh ra một quyền về phía Định Hải Châm, một quyền này đánh vào lồng ngực hắn, Định Hải Châm cứng rắn chịu một quyền, sau đó tung nắm đấm bao phủ hỏa diễm đáng sợ đồng dạng đánh tới.

Hai mắt Vân Ma co rụt lại.

Lấy thương đổi thương?

Bị điên a?

Tu vi còn cao hơn ta một cảnh giới, có cần sử dụng phương pháp đáng xấu hổ này không?

Không thể không nói chiến lược Định Hải Châm chính xác.

Vân Ma rút lui ra mấy dặm, một gối liền quỳ trên mặt đất. Hắn thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, máu tươi trên người không ngừng nhỏ xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận