Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1487: Ta không tin

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

Tam Vương Trại do ba vị Tiên Tôn có tu vi cực cao cùng nhau kiến tạo thành.

Những năm nay, bọn họ hoành hành bá đạo hiếp đáp đồng hương, hôm nay Diệp Hạo, Hàn Mộng Kỳ muốn thay trời hành đạo.

Thế nhưng chạy đến chỗ Tam Vương Trại, hai người bọn họ sợ phát hiện Tam Vương Trại cũng đã không còn.

- Thủ pháp giết người rất chuyên nghiệp, rất khác với vụ vừa rồi.

Diệp Hạo kiểm tra một thi thể trên mặt đất, trầm giọng nói.

- Chẳng lẽ bởi vì Chiến Sủng Đại Tái sắp mở ra nên các phương Thế Lực đều đồng loạt xuất thủ để kiếm tiền sao?

Hàn Mộng Kỳ nghĩ đến một loại khả năng.

- Không phải không có khả năng này.

Diệp Hạo khẽ thở dài.

Để nghiệm chứng cho suy đoán này, hai người đi thêm mấy chục Thế Lực chuẩn bị ra tay.

Thế nhưng toàn bộ đều bị diệt sạch.

- Ta cũng đã hỏi qua bên bộ phận tình báo của Thái Huyền Học Viện.

Hàn Mộng Kỳ nhìn Diệp Hạo nói.

- Đoạn thời gian này Thế Lực bị hủy diệt đã lên đến con số ba trăm.

- Nhiều như vậy?

- Một vài Chính Đạo Tông Môn cũng bị cướp sạch.

Diệp Hạo trầm mặc một chút rồi nói.

- Được, nếu vậy chúng ta đến Đổ Trường đi dạo một chút.

- Trước đó không phải ngươi nói không thích hợp sao?

- Chúng ta lần này lặng lẽ một chút, lấy một thân phận khác để hành sự, mỗi lần kiếm một chút là được.

Diệp Hạo suy nghĩ rồi nói.

- Cũng tốt.

Bỏ ra một ngày, Diệp Hạo cùng Hàn Mộng Kỳ lần nữa bái phỏng Đổ Trường Ngũ Trọng Thiên.

Bởi vì lần này Diệp Hạo lấy thân phận khác để tiến vào nên không có ai trong Đổ Trường đứng ra chặn đường nữa.

Nhưng điều này khiến cho thu nhập hai người giảm mạnh.

- Bốn trăm ức cũng không ít.

Hàn Mộng Kỳ nhìn khuôn mặt Diệp Hạo, khuyên nhủ.

Mà trong lòng nàng cũng có chút cảm khái.

Bản thân đối mặt với số tiền bốn trăm ức lại bình tĩnh đến lạ thường.

Có lẽ một phần con số này vẫn còn quá nhỏ so với lúc trước.

- Ngày mai ta muốn vận dụng Thời Gian Tinh Thạch.

Diệp Hạo phân cho Hàn Mộng Kỳ một nửa Tiên Thạch, sau đó nói.

- Ừm.

Hàn Mộng Kỳ cũng đã đến gần Tiên Tôn Lục chuyển, chỉ cần thêm một năm nữa nàng tin bản thân sẽ chính thức đặt chân đến Tiên Tôn thất chuyển.

Hàn Mộng Kỳ rời đi, Diệp Hạo nghĩ một chút rồi đứng lên đi về phía Bảo Ngọc Các.

Nếu muốn rời khỏi Thái Huyền Học Viện, hắn phải đến cáo biệt với Giang Hàn Ngọc.

Đến trước đại môn Bảo Ngọc Các, Diệp Hạo thất một chi tinh binh cường tướng phong tỏa toàn bộ Bảo Ngọc Các lại.

- Chuyện gì vậy?

DIệp Hạo kéo một thanh niên hỏi.

- Ngươi không có mắt à?

Đối phương vừa dứt lời, Diệp Hạo đã đưa cho hắn một khối Trung Phẩm Tiên Thạch.

Ánh mắt hắn tức khắc sáng lên.

- Tài sản của Bảo Ngọc Các bị Kỳ Bảo Các tra phong.

- Kỳ Bảo Các có tư cách gì mà niêm phong tài sản Bảo Ngọc Các?

- Nghe nói Bảo Ngọc Các đã mua một nhóm Chiến Sủng từ Kỳ Bảo Các nhưng trên đường vận chuyển lại bị cao thủ cướp mất.

Thanh niên nói.

- Bởi vì Bảo Ngọc Các chỉ mới đưa ra một chút tiền đặt cọc, Kỳ Bảo Các muốn số tiền còn lại, nhưng Bảo Ngọc Các sao có thể lấy ra đủ?

- Cho nên Kỳ Bảo Các tra phong Bảo Ngọc Các?

Diệp Hạo tức khắc hiểu được vấn đề.

- Đúng vậy.

- Người phụ trách Bảo Ngọc Các đang ở đâu?

- Đang ở bên trong.

- Giang Tiểu Thi, hôm nay là hạn chót của giao kèo, nếu Giang gia các người không bỏ ra Tiên Thạch, đừng trách ta tra phong của hàng nhà các ngươi.

Một thanh niên cầm quạt xếp hào hoa phong nhã nhìn Giang Hàn Ngọc thần sắc buồn bả, thản nhiên nói.

- Không thể chờ thêm mấy ngày nữa sao?

Giang Hàn Ngọc nhìn thanh niên kia, cầu khẩn.

- Đám Chiến Sủng kia cũng được Kỳ Bảo Các chúng ta tốn một lượng tiền rất lớn mới có được, Bảo Ngọc Các các ngươi chậm chạp không trả đủ, chúng ta cũng khó mà sống nổi.

- Ba ngày.

Giang Hàn Ngọc vươn ba ngón tay.

- Thêm ba ngày nữa thôi, được không?

Nói đến đây Giang Hàn Ngọc đưa cho thanh niên kia một Túi Càn Khôn.

Thanh niên nhìn lướt qua Túi Càn Khôn một chút, rồi đẩy nó trở về.

- Giang tiểu thư, hai ngàn vạn này của ngươi cũng chỉ đủ một bữa cơm mà thôi.

- Ta cũng có thể xuất ra được chừng này thôi.

Giang Hàn Ngọc khổ sở không thôi.

- Kỳ thật bản thân ngươi còn có thể xuất ra đó.

Thanh niên kia nói đến đây thì dừng một chút.

- Ta đi thẳng vào vấn đề luôn, Giang tiểu thư, nếu ngươi đáp ứng gả cho ta thì đừng nói ba ngày cho dù ba tháng cũng không có vấn đề gì.

Giang Hàn Ngọc làm sao có thể đồng ý.

Trước mắt thì thanh niên này là Thiếu Các Chủ Kỳ Bảo Các, luận về thân phận cũng được xem môn đăng hộ đối.

Nhưng thanh danh người này bị nát từ trong trứng nát ra, sâu thẳm trong nội tâm Giang Hàn Ngọc cũng có chút khinh bỉ.

- Lão đầu tử nhà chúng ta thì không thể chờ lâu thêm được nữa.

Thanh niên nhìn Giang Hàn Ngọc không lên tiếng, thản nhiên nói.

- Chờ đến lúc ông ấy lên tiếng thì Bảo Ngọc Các chắc khó tồn tại được nữa lắm.

Sắc mặt Giang Hàn Ngọc đại biến.

Nàng biết rõ phụ thân thanh niên này lợi hại đến bực nào.

Nếu vị này xuất thủ, Bảo Ngọc Các sẽ bị chiếm đoạt.

Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Hàn Ngọc càng thêm đắng chát.

Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách nàng.

Nàng thăm dò được Kỳ Bảo Các lấy được một nhóm Chiến Sủng đẳng cấp cao, nên cổ động phụ thân đến Kỳ Bảo Các thu mua Chiến Sủng.

Nhóm Chiến Sủng này đạt giá trị lên đến tám trăm ức, Kỳ Bảo Các để Bảo Ngọc Các cọc trước một trăm ức.

Thế nhưng ai ngờ nửa đượng đã bị người ta cướp mất.

Hàng hóa bị cướp không lẽ ngươi để người mua là Diệp hạo móc hầu bảo trả bảy trăm ức còn lại?

Chuyện vô lý như vậy thì ai đi làm?

Bất đắc dĩ phía Giang gia chỉ còn cách mở Phủ Khố.

Nhưng ngay khi mở cả Phủ Khố, cao tầng Giang gia phát hiện trong Phủ Khố rỗng tuếch.

Cái gì cũng không còn.

Phụ thân Giang Hàn Ngọc nhìn thấy một màn này thì phun một ngụm máu bất tỉnh.

Bảy trăm ức!

Bảo Ngọc Các đào đâu ra số tiền lớn đến như vậy?

Cho nên mới dẫn đến cớ sự như ngày hôm nay.

- Giang tiểu thư, ta cũng không bắt buộc ngươi phải cưới ta.

Thanh niên nhìn Giang Hàn Ngọc chậm chạp không nói lời nào, ngạo nghễ nói.

- Ta cho ngươi một khắc đồng hồ cân nhắc suy nghĩ, nếu ngươi không để ý Giang gia thì không cần phải gả cho ta nữa.

Trắng trợn uy hiếp.

- Muốn gả cũng không gả cho hạng chó con như ngươi được.

Thanh niên vừa dứt lời, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong gian phòng, thân ảnh Diệp Hạo bước ra từ trong Không Gian Phá Toái.

- Diệp Công Tử.

Thấy người vừa đến, Giang Hàn Ngọc kinh hỉ đứng lên hô.

Sắc mắt thanh niên tức khắc âm trầm.

Chẳng lẽ tình lang Giang Hàn Ngọc đến?

Giang Hàn Ngọc là của ta.

- Ngươi là ai?

Phương Khởi nhìn chằm chằm Diệp Hạo lạnh lùng hỏi.

- Giang gia các ngươi thiếu Kỳ Bảo Các bảy trăm ức?

DIệp Hạo hỏi Giang Hàn Ngọc.

- Đúng vậy.

Giang Hàn Ngọc gật đầu.

- Cho ngươi.

Diệp Hạo đưa Phương Khởi một Túi Càn Khôn.

- Xong thì cút đi.

Thần Niệm Phương Khởi quét ra rồi kinh ngạc nhìn Diệp Hạo.

Bảy trăm ức Trung Phẩm Tiên Thạch?

Cái này không phải ai cũng có thể cầm ra được.

Bất quá nghe được Diệp Hạo nói chữ “cút” trong mắt Phương Khởi lộ ra một tia dữ tợn.

- Ngươi chán sống rồi?

- Ngươi có tin nếu ngươi dám nói thêm câu nữa, ta sẽ giết ngươi luôn ?

Diệp Hạo cười híp mắt nhìn Phương Khởi.

- Hahaha ta không tin!

Phương Khởi sao có thể tin tưởng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận