Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3267: Tiểu Sát Thủ

Khi âm thanh của tiểu muội muội vang lên trong tai Lăng Thanh Tử, sắc mặt của nàng lập tức thay đổi.

- Công tử, cẩn thận.

Lăng Thanh Tử vừa mới nói câu này, thần niệm liền hoá thành một thanh kiếm sắc bén chém thẳng về phía tiểu muội muội.

Cùng lúc đó, từ trên tay tiểu muội muội kia bỗng xuất hiện một cây độc châm.

Độc châm đâm vào lớp da của Diệp Hạo, cùng lúc đó bên cạnh nàng xuất hiện từng nét bùa chú.

Không Gian Phù Văn.

Ngay trong thời khắc cực kỳ nguy hiểm, tiểu muội muội mở ra Không Gian Quyển Trục.

Vừa chuẩn bị rời khỏi, nàng trào phúng nhìn về phía Lăng Thanh Tử.

- Lăng Thanh Tử, ngươi cũng xứng làm thị nữ của công tử?

Nhưng sau một khắc, sắc mặt tiểu muội muội cứng lại.

Bởi vì độc châm không hề đâm vào da thịt của Diệp Hạo, không gian thông đạo cũng không hề xuất hiện ở dưới chân nàng.

- Nói thật, thân thủ của ngươi cũng không có gì đặc biệt.

Lúc này âm thanh của Diệp Hạo vang lên trong tai tiểu muội muội.

Con mắt nàng co rụt lại bất an nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi . . . làm sao ngươi có thể ngăn cản được độc châm của ta?

- Sao ta lại không thể ngăn cản được độc châm của ngươi?

Diệp Hạo cười híp mắt hỏi.

- Độc châm của ta được chế tạo từ Phá Huyền châm.

Tiểu muội muội nhìn Diệp Hạo, khắp khuôn mặt đều là vẻ khôgn hiểu.

Phá Huyền châm có thể dễ dàng đâm rách các loại thần quang hộ thể.

Cũng may vật liệu chế tạo Phá Huyền châm rất quý hiếm, bởi vậy Phá Huyền châm rất hiếm khi xuất hiện.

- Phá Huyền châm không lợi hại như ngươi nghĩ đâu.

Diệp Hạo vừa nói vừa phủi phủn quần áo, từng phù văn vàng liên tục xuất hiện.

- Phù văn thật cường đại.

Tiểu muội muội nhìn những phù văn kia chấn động nói.

Lấy nhãn lực của nàng làm sao có thể không nhìn ra trên bộ y phục của Diệp Hạo ẩn chứa phù văn mạnh hơn cả nàng tưởng tượng.

Nàng cảm thấy chí ít cũng đạt đến cấp độ Tương Lai cảnh.

- Ngươi vẫn không hiểu.

Diệp Hạo nhìn tiểu muội muội kia nhàn nhạt nói.

- Ý ngươi là gì?

Tiểu muội muộ không hiểu hỏi.

- Khô Lâu tổ chức đã không thể kiềm chế được nữa.

Diệp Hạo nhìn tiểu muội muội kia nói.

- Nếu bây giờ ngươi thần phục Khô Lâu tổ chức may ra còn có thể sống sót, bằng không…

Lời tiếp theo nàng chưa nói, nhưng ý nghĩ lại cực kỳ rõ ràng.

Diệp Hạo cười cười rồi vung tay lên, tiểu muội muội kia liền hoá thành tro.

Tiếp xuống nàng chưa hề nói, áy náy nghĩ lại rõ ràng bất quá.

Uy hiếp hắn?

Nàng cho là rằng mình là ai?

Khi xếp hàng vào hội trường, một thanh âm kinh ngạc vui mừng vang lên trong tai Diệp Hạo.

- Diệp công tử.

Lông mày Diệp Hạo nhướng lên nói.

- Ngươi là ai?

Khi Diệp Hạo nói câu này, hai con mắt Lăng Thanh Tử lập tức loé ra một tia sát cơ.

Tia sát cơ này khiến cho một Quá Khứ cảnh hậu kỳ như Giang Đức Khang cũng phải run sợ trong lòng.

- Sát ý thật đáng sợ.

Sắc mặt Gia Đức Khang hoàn toàn thay đổi nói.

Hắn không có chút nghi ngờ, chỉ cần mình làm ra hành động uy hiếp đến Diệp Hạo, nữ tử này sẽ lập tức xuất thủ.

Sát thủ.

Gia Đức Khang lập tức xác nhận thân phận của Lăng Thanh Tử.

Chỉ có sát thủ mới có thể có sát ý mạnh như vậy.

- Diệp công tử, ta là Gia Đức Khang, ngươi không biết ta?

Gia Đức Khang nở nụ cười tươi rói nói.

Diệp Hạo nhìn Gia Đức Khang một cái nios.

- Không biết.

- Diệp công tử, ngươi đã từng mua dược liệu ở cửa hàng của ta đấy.

Gia Đức Khang nói gấp.

- Không nhớ.

Diệp Hạo không kiên nhẫn nói.

- Chớ cản đường.

- Gia Đức Khang, sao ngươi không thức thờ vậy? Không thấy người ta không chào đón ngươi sao?

Lúc này một trung niên để râu hình chữ bát cười lạnh nói.

Gia Đức Khang nhìn người trung niên kia một cái rồi lại dùng khuôn mặt tươi cười nhìn Diệp Hạo.

- Diệp công tử…ngươi xem có thể…

- Vì cháu gái của mình, ngươi cũng đủ liều đấy.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Đành chịu thôi, ta chỉ có mỗi một đứa cháu gái đó.

Gia Đức Khang cười khổ nói.

- Nhưng người ta không chào đón ngươi.

- Có chào đón hay không là chuyện của bọn họ, nhưng có tới hỏi hay không là chuyện của ta.

- Đi thôi, đừng cản đường ở đây, vào trong nói chuyện.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Nghe được Diệp Hạo nói như vậy, Gia Đức Khang cực kỳ cao hứng.

- Chuyện gì vậy?

- Giang Đức Khang thật sự biết vị này?

- Vị này không phải là Luyện Khí sư sao? Tại sao lại quen biết Giang Tự Lưu được chứ?

- Ta cũng muốn biết.

Diệp Hạo vừa mới nhấc chân muốn đi vào, trung niên râu hình chữ bát lại ngăn cản đường đi của Diệp Hạo.

- Công tử, Giang Đức Khang là bằng hữu của ngươi?

Trung niên kia cười hỏi.

- Nói chuyện chính.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ta muốn nhắc nhở ngươi một chuyện, nhân phẩm của Giang Đức Khang không tốt.

Trung niên kia nhìn Giang Đức Khang một cái nói.

- Dù là nưc nhân của ai, tên gia hoả này cũng đều muốn chơi hết.

Gia Đức Khang lập tức xù lông.

- Hồ Đức Dũng, ngươi nói bậy bạ cái gì vậy?

- Ha ha, làm sao? Sợ ta nói ra chuyện xấu của ngươi?

Hồ Đức Dũng bình thường nói.

- Gia Đức Khang ta ham mê nữ sắc, nhưng mỗi một tiểu thiếp đều được mua theo con đường bình thường.

Gia Đức Khang lạnh lùng nói.

- Ngươi đừng mơ tưởng đến việc chụp bô ỉa lên đầu ta.

- Chuyện của Hưa Liên Hoa, ngươi không giải thích một chút sao?

Hồ Đức Dũng nhàn nhạt nói.

Nghe được cái tên này, trên mặt Gia Đức Khang lộ ra vẻ kinh hoảng.

- Ta bị gài bẫy.

- Ngươi nói ngươi bị gài bẫy, nhưng ta vẫn nhắc nhở ngươi một câu, thành chủ Thiên Đaonj thành sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Hồ Đức Dũng vừa mới nói tới đây liền cảm ứng được cái gì đó.

- Chính chủ đến.

Gia Đức Khang cũng nhìn về phía xa.

Khi hắn nhìn thấy một trung niên người mặc mãng bào đi về phía hắn, khắp khuôn mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ.

- Diệp công tử, cứu ta.

- Xảy ra chuyện gì?

Diệp Hạo cau mày nói.

Nói thật Diệp Hạo không muốn dây dưa vào chuyện nay, nhưng dù sao trước đó Gia Đức Khang đã cho hắn không ít lợi ích, hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.

- Tối hôm qua ta có uống say ở Tử Y lâu, buổi sáng hôm sau tỉnh lại ta phát hiện Hứa Liên Hoa không mặc quần áo đang nằm bên cạnh ta.

Gia Đức Khang cười khổ nói.

- Đúng rồi, Hứa Liên Hoa là một cơ thiếp của thành chủ Thiên Đoạn thành Vân Trường Kỳ.

Gia Đức Khang mới vừa nói đến đây, một đợt uy áp kinh khủng đã ập xuống người hắn.

- Gia Đức Khang, hôm nay nếu ngươi không cho ta một câu trả lời thoả đáng, ta sẽ lấy đầu của ngươi.

Trung niên người mặc mãng bào quát lớn về phía Gia Đức Khang.

Âm thanh của hắn giống như kinh lôi, nổ vang giữa không trung.

Gia Đức Khang cảm thấy nội tạng của mình bị chấn động không ngừng, máu ngược trào lên cổ họng.

Diệp Hạo thấy một màn như vậy, khóe miệng lộ ra một nụ cười.

- Vân thành chủ, ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Hôm nay khi ta tỉnh dậy đã thấy Hứa Liên Hoa ở bên cạnh rồi.

Gia Đức Khang hết sức trịnh trọng nói.

- Ta bị tính kế.

- Ý của ngươi là cơ thiếp của ta tính kế ngươi?

Khi Vân Trường Kỳ nói câu này, trong mắt tràn đầy lửa giận.

- Ý ta là ta bị người khác tính kế.

Gia Đức Khang nói gấp.

- Vậy ngươi nói cho ta biết . . . Ngươi bị ai tính kế?

Vân Trường Kỳ lạnh lùng nói.

- Chuyện này…

Trong thời gian ngắn, Gia Đức Khang cũng không nghĩ ra là do ai tính kế hắn.

- Gia Đức Khang, ta không có nhiều kiên nhẫn đâu.

Vân Trường Kỳ nhìn thấy Gia Đức Khang chậm chạp không nói liền nói tiếp.

- Nếu ngươi muốn chứng minh mình trong sạch, vậy để ta kiểm tra linh hồn ngươi là được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận