Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2564: Pho Tượng Đất Mở Miệng

Thần kiếm trong tay Mạc Vân Sơn hóa thành một đạo kiếm quang đánh vào giữa lưng người thiếu niên kia. Thiếu niên kia lần nữa phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng ngay sau đó hắn liền hóa thành một tia sáng biến mất ngay tại chỗ.

- Cái tốc độ này.

Diệp Hạo tính muốn đuổi theo nhưng cũng đành từ bỏ. Quá nhanh. Diệp Hạo tin dù hắn bộc phát ra tốc độ cực hạn cũng đều không thể đuổi kịp thiếu niên kia. Mạc Vân Sơn bỏ ba giọt Trường Sinh tuyền vào trong bình ngọc xong mới cảm khái nói.

- Ai có thể ngờ rằng Trường Sinh tuyền lại thông linh hóa thành một thiếu niên nhanh nhẹn chứ?

- Nếu muốn bắt thiếu niên kia lần nữa xem ra cũng rất khó.

Diệp Hạo khẽ thở dài.

- Sau khi Trường Sinh tuyền bị kinh sợ trong thời gian ngắn sẽ không thể nào hiện thân lại đâu.

Mạc Vân Sơn vẻ mặt đáng tiếc nói.

- Mạc huynh, có hứng thú tiến về Đại Hoang không?

- Đã mất công tới Hỗn Độn thế giới, không đi Đại Hoang cũng thật đáng tiếc.

Mạc Vân Sơn vừa cười vừa nói.

Sau đó Mạc Vân Sơn cũng rời khỏi. Những thiếu niên chí tôn kia cũng tốp năm tốp ba rời đi.

- Diệp Hạo, ngươi có thể cho ta một giọt Trường Sinh tuyền hay không?

Hỏa Hân Nhi khép nép nói.

- Có thể.

Diệp Hạo nói xong lại đưa cho Hỏa Hân Nhi một bình ngọc. Hỏa Hân Nhi lập tức ngây ngẩn cả người. Lúc đầu nàng cũng không ôm hy vọng gì. Dù sao Trường Sinh tuyền trân quý như vậy. Thế nhưng không ngờ Diệp Hạo lại cho nàng một giọt.

- Ngươi cho ta thật sao?

Khắp khuôn mặt Hỏa Hân Nhi đều là biểu cảm không thể tưởng tượng nổi.

- Thần hộ mệnh của Hỏa quốc các ngươi nếu vẫn lạc thì đoán chừng Hỏa quốc các ngươi cũng tắt theo.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Đến lúc đó chỉ có trời mới biết được bao nhiêu Nhân tộc sẽ gặp nạn.

Diệp Hạo không phải Thánh Nhân trách trời thương dân. Nhưng nếu trong tình huống đủ khả năng hắn vẫn sẽ làm một chút chuyện có ích đối với Nhân tộc.

Trường Sinh tuyền quý giá cỡ nào? Sao hắn lại có thể không biết được? Thế nhưng hắn vẫn dứt khoát đưa cho Hỏa Hân Nhi một giọt.

- Diệp Hạo, ngươi thực sự là một người tốt.

Hỏa Hân Nhi nhìn Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Ta không biết ta có phải người tốt hay không? Ta chỉ muốn làm theo những gì con tim mách bảo thôi.

Diệp Hạo nhìn Hỏa Hân Nhi nói.

- Được rồi, bây giờ Trường Sinh tuyền cũng đã vào tay, có phải bây giờ ngươi phải đi về không?

- Diệp Hạo, ngươi có thể hộ tống ta được không?

Hỏa Hân Nhi suy nghĩ một chút nói.

- Hộ tống?

- Nơi này cách Đại Hoang vực còn một đoạn, ta lo nửa đường bị người ta cướp mất.

Hỏa Hân Nhi ngượng ngùng nói.

- Chúng ta vốn cũng muốn đi Đại Hoang vực.

Diệp Hạo nói khẽ.

Đúng lúc này Diệp Hạo cảm ứng được cái gì đó.

- Các ngươi ở đây chờ ta một lát.

Diệp Hạo nói xong cũng lập tức rời khỏi. Đi xa mấy trăm ki lô mét, ba bóng người xuất hiện xung quanh Diệp Hạo.

- Tốc độ của Trường Sinh tuyền thực sự quá nhanh, sợ rằng dù chúng ta sử dụng trận bàn chặn đường cũng chỉ có thể lấy được hai giọt Trường Sinh tuyền.

Một phân thân của Diệp Hạo nói.

- Trong lúc nhất thời ta chưa kịp phản ứng đã khiến hắn xông ra từ phía của ta.

Phân thân thứ hai của Diệp Hạo trả lời.

- Ta vận dụng phù tiễn cũng không thể làm tổn thương nó, nhưng lại để lại một ấn ký truy tung trên người của nó.

Phân thân thứ hai của Diệp Hạo mở miệng nói.

Ánh mắt Diệp Hạo lập tức phát sáng lên.

- Bây giờ chúng ta đi qua.

Diệp Hạo đang chuẩn bị rời khỏi đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hắn chỉ vào một phân thân của mình nói.

- Ngươi đi bảo hộ Thái Sử Vĩnh Huy bọn họ.

Sau đó Diệp Hạo mang theo hai phân thân đuổi theo ấn ký truy tung. Khi đuổi đến nơi Diệp Hạo liền dừng lại. Hắn nhìn một dãy núi trước mặt cau mày nói.

- Đây là một khu vực nguy hiểm.

- Khu vực nguy hiểm này có lẽ chôn giấu một sự tồn tại khủng bố.

Chó con cũng bị đánh thức, hắn trịnh trọng cảnh cáo nói.

- Thế nhưng Trường Sinh tuyền lại ở nơi nguy hiểm này a.

Diệp Hạo cười khổ nói.

- Cẩn thận một chút.

Chó con trầm ngâm một chút nói.

Diệp Hạo không tùy tiện tiến vào khu vực nguy hiểm này mà bày ra đủ loại cấm chế ở bốn phía. Vì để bao vây Trường Sinh tuyền mà Diệp Hạo đặc biệt vận dụng rất nhiều thần từ. Đợi đến khi bố trí được kha khá Diệp Hạo mới mệnh lệnh cho hai phân thân của mình cảnh giác bốn phía.

Sau đó Diệp Hạo hóa thân thành một hạt bụi tiến vào bên trong khu vực nguy hiểm. Vừa mới bước vào lông tơ cả người Diệp Hạo đều dựng đứng lên, không biết vì sao hắn lại cảm thấy mình bị một thứ không rõ tập trung vào?

Thế nhưng kỳ lạ là dù hắn tìm kiếm thế nào cũng không thể tìm được đầu mối.

Trầm ngâm một hồi Diệp Hạo lại tiếp tục lướt tới Trường Sinh tuyền. Chẳng qua là khi Diệp Hạo nhìn thấy thiếu niên do Trường Sinh tuyền hóa thành lại chần chờ. Vì sao?

Diệp Hạo không biết thiếu niên đó vô tình hay cố ý lại ngồi bên cạnh một pho tượng đất để tu hành. Pho tượng đất kia thoạt nhìn rất bình thường, nhưng trong khu vực nguy hiểm này làm gì có thứ bình thường được chứ?

Hơn nữa hắn cảm thấy thứa nhìn chằm chằm mình vừa rồi rất có thể chính là vật thể này.

- Có nên xuất thủ không?

Diệp Hạo hỏi chó con.

- Pho tượng đất kia không hề đơn giản.

Chó con vừa nói, trên khuôn mặt cũng chần chờ.

- Ta lo ngươi sẽ chọc phải thứ không nên chọc.

- Cho nên ta mới hỏi ngươi đấy.

- Để phân thân của ngươi đến đây đi.

Chó con trầm ngâm thật lâu mới lên tiếng. Diệp Hạo nghĩ một lát quyết định nghe theo lời chó con đề nghị. Bởi vậy Diệp Hạo quay người rời khỏi. Diệp Hạo không để cho phân thân đi vào trước, bởi vì hắn đang xây dựng một truyền tống trận ở đây. Hắn muốn bảo đảm chiếm được Trường Sinh tuyền xong là có thể lập tức thoát đi. Đợi đến lúc hoàn thành truyền tống trận Diệp Hạo mới để phân thân tiến vào.

Phân thân cũng hóa thành một hạt bụi. Rất nhanh hắn đã phiêu lạc đến bên người thiếu niên do Trường Sinh tuyền hóa thành, sau một khắc phân thân Diệp Hạo khôi phục lại bộ dáng vốn có, cùng lúc đó túi càn khôn cũng mở ra về phía thiếu niên kia.

Thiếu niên kia lập tức bị cất vào trong túi càn khôn. Cái túi càn khôn kia cũng không phải là túi càn khôn thông thường mà là do được chế tác riêng biệt. Ngay sau đó phân thân của Diệp Hạo cũng phóng ra phía ngoài. Vẫn chưa đi được mấy bước thiếu niên kia đã xông phá được cấm chế của túi càng khôn, hắn liếc mắt nhìn phân thân Diệp Hạo rồi phóng ra phía ngoài.

Diệp Hạo rất nhanh đã phát hiện ra thiếu niên kia. Hắn mang theo thiên địa lư đồng đập tới thiếu niên kia, thiếu niên kia né tránh không kịp bị đập nát một cánh tay. Cánh tay hóa thành từng giọt Trường Sinh tuyền. Diệp Hạo không có tâm tư quản những giọt Trường Sinh tuyền kia mà vẫn tiếp tục đánh vào người thiếu niên.

Thiếu niên kia trừng mắt nhìn Diệp Hạo rồi phóng lên tận trời, thế nhưng rất nhanh hắn lại phát hiện phần thiên địa nơi đây đều đã bị giam cầm. Diệp Hạo mang theo thiên địa lư đồng lần nữa đập tới thiếu niên, lần này đã thành công đánh bể nửa người của thiếu niên. Thiếu niên kia kêu thảm một tiếng, hình thể thiếu chút nữa đã hư mất. Hắn hoảng sợ nhìn Diệp Hạo.

- Người nên tha thì cũng tha đi.

Khi Diệp Hạo đang chuẩn bị đánh thiếu niên kia bỗng một đạo âm thanh khàn khàn vang lên trong tai hắn, sau một khắc rất nhiều trận pháp mà Diệp Hạo bố trí đều oanh một tiếng bể nát. Sắc mặt Diệp Hạo lập tức thay đổi. Bởi vì truyền tống trận do hắn bố trí cũng theo đó bể nát. Quan trọng hơn là hắn phát hiện mình bị khống chế.

- Tiền bối.

Diệp Hạo nhìn vào pho tượng đất đất vội nói.

- Trường Sinh tuyền là của ngươi?

- Trường Sinh tuyền không phải của ta, nhưng hắn ở bên cạnh ta tu hành đã mấy ngàn năm, cũng coi như là một loại duyên phận.

Pho tượng đất kia nói xong toàn bộ những giọt Trường Sinh tuyền trên mặt đất đều vọt vào trong cơ thể người thiếu niên, chỉ sau một thời gian ngắn thân thể sắp hỏng của thiếu niên cũng đã được khôi phục như lúc ban đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận