Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2792: Tam Chuyển Kim Đan Tì Vết

- Đan Đạo học viện?

Ánh mắt thiếu nữ váy hồng tràn đầy khát khao, nhưng rất nhanh nàng lại trầm mặc không nói.

Đan Đạo học viện không phải ai cũng có tư cách đặt chân đến.

Chỉ có thiên tài đan đạo mứoi có thể vào.

Đợi đến khi hai người Diệu Ngọc rời khỏi, Diệp Hạo mới nhìn về phía thanh niên bạch y cách đó không xa.

- Ngươi biết Đan Đạo học việc không?

- Đan Đạo học viên là do Đan Tổ tiền bối sáng lập nên, vì vậy học viện có địa vị rất cao, không có thế lực nào dám bất kính.

Thanh niên bạch y cung kính. Nói.

- Nhưng không phải ai cũng có tu cách tiến vào.

Dừng một chút thanh niên bạch y lại nói tiếp.

- Muốn đi vào Đan Đạo học viện tu hành, chỉ có hai biện pháp.

- Biện pháp thứ nhất là thông qua khảo hạch của Đan Đạo học viện, mà khảo hạch của Đan Đạo học viện phải chờ tới mùa mới có thể tham gia.

- Biện pháp thứ hai là giải được vấn đề mà Đan Đạo học viện đưa ra, nếu có thể gỉai được thì sẽ có cơ hội tiến vào Đan Đạo học viện.

Nói đến đây trên mặt thanh niên bạch y lộ ra vẻ khẩn cầu.

- Tiền bối, ngươi có thể giúp Diệp tiểu thư một tay được không?

- Ngươi biết Long Nguyên sao?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Long Nguyên là thiếu các chủ Dược Viễn các, Dược Viễn các là đại thế lực ở vùng phụ cận, trong các có Thần Hoàng đỉnh phong toạ trấn.

Thanh niên bạch y nói đến đây liền căm giận gất bình nói.

- Tên Long Nguyên đó khi nam phách nữ, không ngờ tới lần này hắn lại tìm tới Diệu Ngọc tiểu thư.

- Thì ra là như vậy.

Diệp Hạo vừa nói đến đây liền cảm ứng được cái gì đó.

- Hình như Long Nguyên tới.

- Cái gì?

Thanh niên bạch y giật mình nói.

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động đã mang theo thanh niên bạch y xuất hiện ở đại sảnh.

Chỉ thấy một thanh niên mặc đan bào cậy mạnh đi cùng với một lão giả xông lên.

- Long Nguyên, ngươi có ý gì?

Diệu Ngọc tngươi còn nhớ ước định giữa chúng ta không?

Long Nguyên không chút kiêng kỵ đánh giá Diệu Ngọc nói.

- Nhớ.

Diệu Ngọc lạnh lùng nói.

- Nhưng bây giờ cách ngày ước định còn ba ngày cơ.

- Dù cho ngươi thêm ba tháng thì có khác gì?

Long Nguyên cười lớn nói.

- Bây giờ nói lời như vậy là hơi sớm rồi.

Diệu Ngọc nhìn Long Nguyên nói.

- Diệu Ngọc, ta cũng không muốn vòng vo cùng ngươi, hôm nay lão tử tới chính là muốn mang ngươi đi.

Long Nguyên nói xong cũng ngồi an vị trên một cái ghế.

- Ta cho ngươi nửa canh giờ để thu dọn đồ đạc.

- Ngươi.

Diệu Ngọc vừa sợ vừa giận nhìn Long Nguyên.

- Đừng có dùng ánh mắt đó để nhìn ta, kỳ thật cái kết quả này ngươi cũng đã đoán được từ lâu, không phải sao?

Long Nguyên nhàn nhạt nói.

Diệu Ngọc nắm chặt nắm đấm rồi lại buông ra, cứ như vậy lặp đi lặp lại vài lần rồi cũng chán nản thở dài một hơi.

Nàng kéo lấy bước chân nặng nề trở lại gian phòng của mình.

Khi vào phòng, hai con mắt của nàng lập tức đỏ ửng lên.

- Tiểu thư.

Thiếu nữ váy hồng nhìn thấy bộ dáng của Diệu Ngọc mới đau lòng nói.

Diệu Ngọc nhìn thoáng qua thiếu nữ váy hồng, trên mặt nặn ra một nụ cười nói.

- Không sao.

Nói xong Diệu Ngọc đi dọn dẹp đồ đạc của mình,

Khi nàng tiện tay cầm tấm đan phương từ trên bàn lên, đột nhiên nàng nhận ra điểm khác lạ.

Nàng vội vàng mở tấm đan phương ra.

Bên trên đan phương viết rõ hai hàng chữ nhỏ.

Thiếu sót thứ nhất, đỏi Tưởng Niệm thảo thành Vô Vọng hoa.

Thiếu sót thứ hai, lúc ôn dưỡng Tam Chuyển Kim Đan thay Tam Thiên ấn thành Ngũ Ngữ ấn.

- Chuyện này… chuyện này…

Khi Diệu Ngọc nhìn thấy hai hàng chữ nhỏ này, trong lúc nhất thừoi không biết nên nói gì.

Thiếu nữ váy hồng bu lại, nàng chấn động khi nhìn thấy hai hàng chữ nhỏ đó.

- Ta nhớ trước khi tiểu thư rời đi, trên đan phương chưa có hai hàng chữ này.

- Để ta đi nghiệm lại.

Diệu Ngọc bình phục một hồi, tâm tình trong lòng vô cùng kích động, một sợi thần niệm lập tức tiến vào bên trong lệnh bài ở bên hông.

Sau một khắc, trước mặt Diệu Ngọc xuất hiện một cánh cửa cổ xưa.

Cánh cửa này cao vút trong mây, căn bản không thể nhìn thấy điểm cuối.

Mà ở trước cánh cửa đó có một số người mờ mờ ảo ảo đang đứng.

- Tiền bối, ta tới đưa bài thi.

Diệu Ngọc cung kính nói.

- Tới đi.

Diệu Ngọc nói xong, một giọng nói già nua vang lên trong tai nàng, sau một khắc thân ảnh Diệu Ngọc đã xuất hiện ở bên trong một không gian trống không.

Cách đó không xa có một trung niên mặc đạo bào trắng dài.

Hắn bình tĩnh nhìn Diệu Ngọc nói.

- Ngươi muốn trả lời vấn đề gì?

- Thiếu sót của Tam Chuyển Kim Đan.

- Nói đi.

- Đổi Tưởng Niệm thảo thành Vô Vọng hoa.

Diệu Ngọc giấm lòng mong đợi ở bên trong mà bình tĩnh nói.

Ánh mắt trung niên áo bào trắng tràn đầy vẻ kinh ngạc.

- Sao ngươi nghĩ đến việc đổi Tưởng Niệm thảo thành Vô Vọng hoa?

- Chuyện này… vãn bối…

Diệu Ngọc ấp úng nói.

Cả đời này Diệu Ngọc chưa bao giờ nói dối.

- Chúc mừng ngươi thông qua khảo hạch Đan Đạo học viện.

Trung niên áo bào trắng vừa nói vừa đưa cho Diệu Ngọc một cái lệnh bài rồi nói tiếp.

- Đây là lệnh bài thân phận của ngươi.

- Hả?

Diệu Ngọc kích động.

- Ngươi từ đâu lấy được đáp án này đều không quan trọng, quan trọng là ngươi đưa đáp án đến học viện, như vậy là đủ.

Trung niên áo bào trắng vừa cười vừa nói.

Sau khi nhận lệnh bài thân phận, Diệu Ngọc cầm lên bắt đầu đánh giá.

- Tiền bối, tại sao lệnh bài này lại là ngân sắc?

- Đẳng cấp của đệ tử trong học viện cũng có phân chia.

Trung niên áo bào trắng giải thích nói.

- Đệ tử thông qua khảo hạch mà tiến vào sẽ có lệnh bài kim sắc, mà các ngưoi thông qua bài thi tiến vào cũng chỉ có thể cầm lệnh bài ngân sắc.

- Không biết làm sao ta mới có thể tăng lên lệnh bài kim sắc?

Diệu Ngọc chần choừ một chút lại hỏi.

- Đơn giản, miễn là ngươi thông qua khảo hạch của học viện là được.

- Nếu ta còn có thể tìm ra được một thiếu sót của Tam Chuyển Kim Đan thì sao?

- Người còn có thể tìm ra?

Trung niên áo bào trắng kích động .

- Đúng vậy.

- Nói thử xem.

- Lúc ôn dưỡng Tam Chuyển Kim Đan, thay Tam Tiềm ấn thành Ngũ Ngữ ấn.

Trung niên áo bào trắng lập tức rơi vào trầm tư.

Ước chừng qua nửa canh giờ sau, trong mắt hắn lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

- Diệu, không ngờ còn có thể làm được như vậy.

Trung niên áo bào tắng nói đến đây, ánh mắt tràn đầy lửa nòng nhìn Diệu Ngọc nói.

- Diệu Ngọc, hai thiếu sót này làm sao ngươi biết được?

Diệu Ngọc trầm ngâm một chút nói.

- Lúc đầu ta không nghĩ đến việc giải được vấn đề này, bởi vì ta biết quá rõ tư chất của mình. Nhưng vì Long nguyên của Dược Viễn bức ép khiến ta không thể không đi còn đường này.

Dừng một chút Diệu Ngọc nói tiếp.

- Ngày hôm nay lúc đầu ta đang tìm điểm thiếu sót của Tam Chuyển Kim Đan, nhưng đợi đến khi ta ra ngoài đi một vòng rồi quay lịa liền phát hiện trên đan phương xuất hiện hai hàng chữ nhỏ.

- nói thật vãn bối cũng không biết là do ai biết.

Trung niên áo bào trắng suy nghĩ một hồi rồi lại nghiêm túc nhìn Diệu Ngọc nói.

- Diệu Ngọc, dựa theo quy củ dù ngươi giải được hai vấn đề vẫn không thể lấy được lệnh bài kim sắc của Đan Đạo học viện. Nhưng ta sẽ phá lệ cho ngươi một lần, miễn là ngươi có thể tìm được người đã trả lời câu hỏi này, hơn nữa đưa người kia đến Đan Đạo học viện, ta sẽ đổi lệnh bài ngân sắc thành kim sắc cho ngươi.

- Vãn bối sẽ cố hết sức.

Diệu Ngọc nói gấp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận