Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2740: Đạn Đã Lên Nòng

Kẻ thất bại!

Ba chữ này đã đả kích phiên phiên thiếu niên. Khi hắn đang khống chế Yêu vực trong tay, thế nhưng từ khi vị kia xuất hiện, mọi thứ đều thay đổi.

Bọn họ bại.

Bại triệt để.

Nếu không đưa cả tộc chạy đi, có thể ngay cả huyết mạch cũng không thể gánh nổi. Bởi vậy khi Diệp Hạo nói ra hai chữ thất bại, Bạch Kình Thiên lập tức nổi nóng. Mới đi lên đã dùng đại chiêu.

Trầm luân!

Hắn muốn Diệp Hạo trầm luân mãi không thể siêu sinh.

- Trầm luân? Ngươi còn chưa có đủ tư cách khiến ta phải trầm luân.

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Diệt Thần kiếm, phá cho ta.

Diệp Hạo triệu hoán Diệt Thần kiếm ra, một cỗ chấn động đáng sợ quét sạch toàn bộ chân trời,

Dị tượng Bạch Kình Thiên tạo ra lập tức bị phá nát.

- Làm sao có thể?

Khắp khuôn mặt Bạch Kinh Thiên đều là vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Diệp Hạo đánh vỡ trầm luân hắn có thể chấp nhận được, nhưng Diệp Hạo không nên thành công nhanh như vậy chứ?

Tay Diệp Hạo cầm Diệt Thần kiếm, trong ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo.

- Ngươi ở Yêu vực là kẻ thất bại, ngươi ở Thần vực vẫn là kẻ thất bại.

- Kình Thiên, cần gì phải so đo với một người sắp chết?

Đúng lúc này một lão giả mặc áo bào xám xuất hiện ở bên người Bạch Kình Thiên.

Mắt Bạch Kình Thiên lóe lên một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu nói.

- Lão tổ dạy phải.

- Nếu như ta đoán không sai, ngươi chính là Tông chủ Viêm Hoàng tông, Diệp Hạo?

Lão giả mặc áo xám nhìn Diệp Hạo cười nhạt nói.

- Tiền bối thật có mắt nhìn.

Diệp Hạo nói xong cũng khôi phục tướng mạo ban đầu.

Toàn trường xôn xao!

- Thật là Tông chủ Viêm Hoàng tông.

- Trước đó ta còn thắc mắc từ đâu nhô ra một cao thủ Nhân tộc như vậy? Không ngờ là Tông chủ Viêm Hoàng tông.

- Thực lực của Tông chủ Viêm Hoàng tông thật mạnh mẽ, dù là Đa Diện Thú cũng có thể trấn áp dễ dàng.

- Ở trong thế hệ tuổi trẻ, Diệp tông chủ hẳn là vô địch.

Lão giả áo xám phức tạp nhìn Diệp Hạo nói.

- Nói thật ta cũng không muốn giết ngươi.

- Ngươi không giết được ta.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Ngươi trông chờ vào Cẩu Tôn tới cứu ngươi?

Lão giả áo xám tựa hồ nghĩ tới một người.

- Ta có thể nói cho ngươi biết, hắn không thể vào được Thanh Khâu.

- Giờ chúng ta không nói vấn đề này.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút rồi dời chủ đề.

- Ta muốn biết ngươi sẽ làm gì với những thiếu niên chí tôn này?

- Kình Thiên tu hành là Thôn Huyền chi thuật.

Lão giả áo xám trầm ngâm một chút nói.

- Thôn Huyền chi thuật?

Diệp Hạo nghi hoặc hỏi.

- Thôn Huyền chi thuật là công pháp đứng đầu Yêu Vực, môn công pháp này mạnh ở chỗ nó có thể hấp thu huyền thuật cùng thần thông của tu sĩ.

Lão giả áo xám nói xong, sắc mặt tu sĩ toàn trường cũng thay đổi.

Những thiếu niên chí tôn này ai mà không nắm giữ thần thông tuyệt thế?

Nhưng bây giờ chỉ cần tu hành Thôn Huyền chi thuật là có thể có được huyền thuật cùng thần thông của đối phương?

Thôn phệ một hai người cũng không có gì quan trọng, nhưng nếu thôn phệ một trăm người, một ngàn người thì sao?

Lượng biến sẽ gây nên chất biến.

Đến lúc đó ai có thể là đối thủ của Bạch Kình Thiên đây?

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động.

Thuật pháp này có hiệu quả rất giống với Lâm Mộ quyết mà hắn có.

Khác biệt là Lâm Mộ quyết chỉ cần đối phương thi triển công pháp thần thông là có thể mô phỏng được.

Từ công pháp từ Hoàng cấp đỉnh phong trở xuống có thể mô phỏng được mười phần, còn công pháp Hoàng cấp đỉnh phong có thể mô phong được bảy, tám phần.

Có lẽ Thôn Huyền chi thuật ngay cả công pháp Hoàng cấp đỉnh phong cũng có thể học được toàn bộ. Nhưng Diệp Hạo cảm thấy lấy đi huyền thuận thần thông của tu sĩ khác là một loại hành vi âm độc.

Thực tế nhiều năm này Diệp Hạo hầu như không còn dùng đến Lâm Mô quyết. Bởi vì hắn nắm giữ được rất nhiều, cũng không cần phải mô phỏng của người khác.

- Ta nghĩ Thôn Huyền chi thuật không chỉ mỗi thôn phệ huyền thuật thần thông.

Diệp Hạo nghĩ một lái lại nhìn lão giả áo xám nói.

- Thông minh.

Lão giả áo xám tán thưởng nói.

- Chỗ kinh khủng chân chính của Thôn Huyền chi thuật là có thể hấp thu thể chất, huyết mạch của tu sĩ.

Sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Thể chất?

Thiếu niên chí tôn ở đây ai mà không có thể chất hoặc huyết mạch đặc biết?

Thần thông mất còn có thể tu luyện lại. Thế nhưng một khi thể chất hoặc huyết mạch không còn, vậy đồng nghĩa cũng không còn cái gì nữa.

- Cực hạn của Thôn Huyền chi thuật là gì?

- Có thể so với đại đạo chi thể trong truyền thuyết.

Con mắt Diệp Hạo co rụt lại.

Đại đạo chi thể!

Loại thể chấn này có thể nó là gần như vô địch thiên hạ.

- Ngươi nên hiểu những thiếu niên chí tôn này mang ý nghĩa gì?

Diệp Hạo trầm ngâm chốc lát nói.

- Nếu ngươi động vào bọn họ, vậy cũng không thể nào hòa giải được nữa.

Mỗi một thiếu niên chí tôn đều cần hao phí khí vận cả một tộc mới có thể bồi dưỡng được. Những thế lực này nếu biết người của bọn họ bị Bạch Kình Thiên thôn phệ, vậy sao bọn họ có thể từ bỏ ý đồ được đây?

- Bây giờ Thanh Khâu không sợ bất kỳ thế lực nào.

Lão giả áo xám lãnh đạm nói.

- Dù là Đệ Nhất Danh Sơn, hay Thiên Không thành đều phải cúi đầu dưới chân Thanh Khâu ta.

Lão giả áo xám nói khiến trong lòng các thiếu niên chí tôn ở đây đều trầm xuống.

Thanh Khâu đã làm tốt chuẩn bị khai chiến với các tộc. Nói cách khác thế lực sau lưng bọn họ đã không còn uy hiếp.

- Diệp Hạo.

Đúng lúc này Bạch Linh Lung mở miệng.

- Chuyện gì?

Diệp Hạo nhìn về phía Bạch Linh Lung hỏi.

- Ngươi có nguyện ý làm người hầu theo ta không?

Bạch Linh Lung nhẹ nhàng nói.

Trên mặt Diệp Hạo mang nụ cười thản nhiên.

- Ngươi cảm thấy ta có thể làm người hầu của ngươi sao?

Đám người cũng cảm thấy Bạch Linh Lung cần gì phải làm vậy? Diệp Hạo kiêu ngạo cỡ nào chứ, làm sao có thể làm người hầu được đây?

- Đây là cơ hội sống sót duy nhất của ngươi.

Bạch Linh Lung nói, trong mắt lóe lên thần sắc phức tạp.

- Ta cần ngươi thương hại?

Diệp Hạo ha hả cười nói.

Bạch Linh Lung cũng không nói gì nữa.

- Diệp Hạo, trước khi chết ngươi còn có lời gì muốn nói không?

Bạch Kình Thiên vừa nói vừa đi tới chỗ Diệp Hạo. Hắn không nghĩ Diệp Hạo lại có thể tạo ra được một chút bọt nước nào.

Diệp Hạo không nói.

Thiếu niên chí tôn trong sân thấy một màn như vậy, trong lòng đều không hề thoải mái. Một đời vương giả kết thúc như vậy sao?

Lấy thực lực của Diệp Hạo, nếu không chết vậy tương lai khi ở cấm kỵ cảnh chắc chắn có thể vô địch.

Đáng tiếc...

Lúc này Bạch Kình Thiên đã đi tới bên người Diệp Hạo.

- Ngươi thật yên tĩnh.

Bạch Kình Thiên nhíu mày.

Ánh mắt Diệp Hạo lướt qua Bạch Kình Thiên nhìn về phía Bạch Minh Huy nói.

- Bạch tộc trưởng, ta có một lời, không biết ngươi có muốn nghe không?

- Ta tin người sắp chết luôn nói điều tốt, nói đi.

Bạch Minh Huy vừa cười vừa nói.

- Từ khi sáng lập đến giờ Thanh Khâu đã trải qua mấy trăm vạn năm.

Diệp Hạo hơi xúc động nói.

- Nhưng ngươi có nghĩ tới bởi vì một quyết định sai lầm của ngươi sẽ khiến cho cả một cấm địa sừng sững hóa thành hư vô không?

Nụ cười trên mặt Bạch Minh Huy lập tức đông lại.

- Ngươi muốn nói cái gì?

- Hiện giờ ngươi thu tay lại vẫn còn kịp.

Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Đạn đã lên nòng, không bắn không được.

Thật lâu Bạch Minh Huy chậm rãi nói ra tám chữ.

- Vậy cũng đừng trách ta biến cả một vùng lãnh thổ này thành địa ngục.

Trong mắt Diệp Hạo lóe lên tia sắc lạnh.

- Động thủ.

Diệp Hạo vừa nói xong một chiến hạm vô cùng dữ tợn xuất hiện ở giữa không trung. Từ trên chiếc chiến hạm tản ra chấn động đáng sợ đến cực điểm. Cỗ chấn động này chấn nhiếp cả chư thiên vạn giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận