Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1448: Băng Nguyên Lang

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

- Cho dù tương lai ngươi đạt cấp độ nào ở Tiên Chủ Cảnh, Công Pháp này cũng đủ để xứng với ngươi.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói:

- Thậm chí tương lai dù ngươi gặp được cơ duyên đặt chân Tiên Tôn Cảnh, Công Pháp này cũng có thể theo kịp cảnh giới của ngươi.

- Diệp Đạo Sư, ngươi nói đùa rồi.

Tề Linh cười khổ lắc đầu.

- Ta có thể đặt chân đến Tiên Chủ Cảnh hay không còn là vấn đề, không cần nói đến Tiên Tôn Cảnh phiêu miểu vô tung như thế.

Tề Linh không phải tự coi nhẹ mình.

Bởi vì tư chất nàng nếu có thể đặt chân Tiên Chủ Cảnh thì sẽ không phân đến lớp Hoàng Cấp.

- Ta có thể đảm bảo nói cho ngươi, chỉ cần làm cho ta nhìn thấy cố gắng của ngươi, tương lai đặt chân lên Tiên Chủ không có bất cứ vấn đề, thậm chí Tiên Tôn Cảnh cũng có thể.

Diệp Hạo nhìn Tề Linh, bình tĩnh nói.

- Khẩu khí thật lớn.

Lúc này, một thân ảnh cả người được phủ trong áo bào đen, vác chiến kiếm, cậy mạnh xông vào phòng học.

Hắc bào thân ảnh xuất hiện đưa tới từng đợt kinh hô.

- Cát Minh Lang.

- Đỉnh tiêm học sinh Lớp Địa Cấp.

- Nghe đồn tu vi hắn đã đạt đến Tiên Chủ Đỉnh Phong.

- Đạo Sư của Cát Minh Lang hình như là Đoạn Phương.

- Hắn vì Đạo Sư ra mặt hả?

Diệp Hạo lườm Cát Minh Lang một cái nói:

- Cút ra ngoài.

- Ngươi nói cái gì?

Cát Minh Lang giận tím mặt.

Hắn vừa mới lịch luyện trở về nghe nói Đạo Sư của mình bị Diệp Hạo nhục nhã, trong lúc phẫn nộ hắn vác chiến kiếm tìm đến Hoàng Cấp lớp bốn.

Hắn muốn nhục nhã Diệp Hạo.

Hoàng Cấp Đạo Sư, Cát Minh Lang hắn thật không để vào trong mắt.

- Hắn nói ngươi cút ra ngoài không nghe thấy hả?

Lúc này, một thân ảnh như thiểm điện xuất hiện trước mặt Cát Minh Lang, sau đó đá một cước lên ngực hắn.

Cát Minh Lang trực tiếp bị đạp ra ngoài xa mười mấy mét.

Hắn giãy dụa đứng lên, sau đó lại bị một cước đạp bay.

Mà lần này, Cát Minh Lang đâm vào một ngọn giả sơn phía xa, rơi xuống phun ra một ngụm máu tươi.

- Hàn Mộng Kỳ.

Cát Minh Lang cuối cùng cũng thấy rõ ai đả thương mình.

Mặt Hàn Mộng Kỳ lạnh như băng nhìn Cát Minh Lang, quát.

- Thân là học sinh dám uy hiếp Đạo Sư, lá gan của ngươi cũng không nhỏ.

- Ngươi và Diệp Nhật có quan hệ gì?

Cát Minh Lang hỏi ra những lời này, ý thức được mình đã đá vào tấm sắt.

- Ta và Diệp Nhật có quan hệ gì không cần ngươi xen vào.

Hàn Mộng Kỳ chằm chằm hắn.

- Sau này nếu ngươi dám quấy rầy Diệp Nhật, ta sẽ phế ngươi.

Cát Minh Lang rùng mình một cái.

Hắn biết Hàn Mộng Kỳ có thể làm được.

Cát Minh Lang cắn nát môi nhưng thật không dám nói gì với Hàn Mộng Kỳ, lúc hắn lay động muốn rời đi, một giọng nói thong thả vang lên giữa không trung.

- Như vậy kết thúc?

Hàn Mộng Kỳ có chút ngạc nhiên hỏi Diệp Hạo.

- Ngươi còn không hài lòng?

Hàn Mộng Kỳ rất muốn nói ta đã đánh hắn thành dạng này, ngươi còn ngại không đủ?

- Thân là học sinh lại ngay cả đạo lý tôn sư trọng đạo cơ bản nhất cũng không biết, đệ tử như vậy ngoại trừ giáo dục ra thì vẫn phải nghiêm trị.

Diệp Hạo nhìn Cát Minh Lang đang tái nhợt nói.

- Ngươi muốn trừng phạt như Hà Nghiêm?

Hàn Mộng Kỳ trầm giọng hoie tiếp.

- Lần này, hắn vội vàng trở về gấp như vậy chắc vì Tiểu Thiên Địa, nhỉ?

Diệp Hạo suy nghĩ một chút rồi nói.

- Vậy, tước đoạt danh ngạch của hắn đi.

- Ngươi nói cái gì?

Cát Minh Lang nổi giận quát to.

Lão sư đã nói qua Thượng Cổ Bảo Địa có cơ duyên không nhỏ.

Hắn có thể bằng vào cơ duyên trở thành cường giả Thiên Kiêu.

Nhưng bây giờ Diệp Hạo lại muốn tước đoạt tư cách của hắn.

- Có đạo lý.

Hàn Mộng Kỳ khẽ gật đầu.

- Chuyện này ta sẽ nói cho Đạo Sư ta biết.

- Làm phiền rồi.

Hàn Mộng Kỳ cười mỉm vươn tay nhỏ ra hướng Diệp Hạo.

Diệp Hạo ngơ ngác một chút, đẩy tay nàng:

- Cô suy nghĩ nhiều.

- Có tin ta sau này mặc kệ ngươi?

- Không tin.

Hàn Mộng Kỳ trừng Diệp Hạo một cái, vặn vẹo bờ eo thon rời đi.

Mà lúc này, thầy trò Hoàng Cấp lớp bốn nhìn nhau, trong lòng đối với Diệp Hạo càng chấn kinh.

Ai có thể ngờ Hàn Mộng Kỳ sẽ xuất hiện?

Ai có thể nghĩ đến nàng sẽ ra mặt vì Diệp Hạo?

Hơn nữa nhìn quan hệ của hai người không phải bình thường.

Diệp Hạo trong lòng họ càng thêm thần bí.

- Trở về lớp.

Diệp Hạo quay người nhìn học sinh chạy ra phòng học, nói.

Đợi sau khi trở lại phòng học, ánh mắt Tề Linh sáng rực nhìn Diệp Hạo.

- Diệp Đạo Sư, trong tay của ngươi làm sao có Thông Linh Thuật cao cấp như vậy?

- Huyền Cấp Cửu Phẩm rất cao hả?

Diệp Hạo nhàn nhạt lườm Tề Linh một cái nói:

- Sở dĩ không cho ngươi Địa Cấp, bởi vì tu vi của ngươi theo không kịp.

- Diệp Đạo Sư ngươi có Địa Cấp?

Hồ Minh hỏi ra những lời này hô hấp dồn dập.

- Ngươi muốn?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Muốn.

Hồ Minh gật đầu thật mạnh.

Ai không muốn?

- Đợi ngươi đặt chân đến Tiên Tôn Cảnh rồi nói tiếp.

Diệp Hạo ranh mãnh nói.

- Tiên Tôn Cảnh hả?

Hồ Minh suy nghĩ một chút, trên mặt lộ vẻ đắng chát:

- Đời ta không thể.

- Hôm nay ta muốn nói với các ngươi cho rõ ràng một chuyện.

Diệp Hạo quét mắt toàn trường một cái nói:

- Ta thân là Đạo Sư Hoàng Cấp lớp bốn các ngươi, như vậy ta sẽ đề cao bồi dưỡng các ngươi thành tài.

Dừng một chút, Diệp Hạo nói:

- Mà thành tài, mà tiền đề đầu tiên là các ngươi có thể đặt chân đến Tiên Chủ Cảnh.

Diệp Hạo vừa nói xong, học sinh toàn trường xôn xao.

Thật không ngờ Đạo sư lại nói ra những lời này?

Toàn bộ học sinh Hoàng Cấp lớp bốn đặt chân đến Tiên Chủ Cảnh?

- Diệp Đạo Sư, ngươi nói cũng bao gồm ta hả?

Một nữ sinh nhút nhát lấy hết dũng khí hỏi.

Ánh mắt Diệp Hạo rơi vào người nàng.

- Cô Tình Nhi, ngươi cảm thấy có bao gồm mình vào đó không?

Diệp Hạo nói đến đây, không đợi nàng ta trả lời đã nói tiếp:

- Ta nói toàn bộ học sinh, là toàn bộ học sinh Hoàng Cấp lớp bốn đều đặt chân lên Tiên Chủ Cảnh.

- Diệp Đạo Sư, nhưng tư chất của ta không đến được Tiên Chủ Cảnh.

Cô Tình Nhi sợ hãi nói.

- Vậy ta dùng tài nguyên đập vào, đập khi nào các ngươi tiến vào Tiên Chủ Cảnh mới thôi.

Diệp Hạo cười nói.

- A.

Cô Tình Nhi kinh hãi.

Thật ra, giờ khắc này đâu chỉ có nàng giật mình, toàn bộ học sinh cũng giật mình.

Bởi vì trong số họ, dù Tề Linh tư chất cao nhất cũng không có tư cách đặt chân đến Tiên Chủ Cảnh.

Nhưng bây giờ có người nói họ hoàn toàn có cơ hội tiến đến cảnh giới đó.

- Được rồi, chúng ta tiếp tục lên lớp thôi.

Diệp Hạo bình tĩnh nói:

- Hồ Minh, cho ta xem tiến độ của ngươi thế nào?

Sau khi kiểm tra một lần, Diệp Hạo trả lời những câu hỏi của lớp học.

Lúc gần tan học, Diệp Hạo nhìn Hồ Minh một cái nói:

- Lần này, ngươi biểu hiện rất tốt, cái này cho ngươi.

Nói đến đây, bên cạnh Diệp Hạo xuất hiện một con sói con, toàn thân tràn ngập khí tức Băng Hàn.

- Băng Nguyên Lang.

- Đây không phải Băng Nguyên Lang bình thường, hình như là Huyết Mạch biến dị.

- Băng Nguyên Lang này có tiềm lực không kém Kim Tiên Cảnh.

Trong lớp, học sinh thảo luận, Diệp Hạo lạnh nhạt nói:

- Các ngươi đoán không sai, đây là một con biến dị Băng Nguyên Lang, tương lai có thể đạt tới Tiên Chủ Cảnh Cao Giai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận