Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1663: Cho con đường sống

Theo từng chữ Dạ Tuyền nói ra, toàn thân Thu Địch run rẩy dữ dội.

Hắn rất rõ ràng, sự tình nháo lớn như vậy, hiện tại toàn bộ Thần Thành hẳn đã phải chú ý đến.

Nhưng đến bây giờ vẫn không có người nào đứng ra.

Điều này nói lên cái gì?

Thu Địch rất rõ ràng!

- Ta là một Tướng Quân, cũng là một Chiến Sĩ.

Thu Địch trầm mặc thật lâu rồi nhìn Diệp Hạo nói

- Tới đi, ngươi ta chiến một trận.

- Đừng nói như chính mình cao quý, Đế Quốc giao Bá Tước Tước Vị cho ngươi, không phải để ngươi tàn sát con dân của mình.

Diệp Hạo cười lạnh nói,

- Khi ngươi dùng kiếm chỉ vào tộc nhân, ngươi đã không còn tư cách nói mình là một Tướng Sĩ. Ngươi và Thu gia các ngươi sẽ đứng trên Sỉ Nhục Trụ của Đế Quốc.

- Diệp Thiên!

Thu Địch đỏ hồng mắt quát.

- Ngươi muốn ép Thu gia ta vào tuyệt lộ.

- Từ khi ngươi nhúng chàm Tử Kinh Trang Viên, ta và ngươi đã đến chết không thôi rồi.

Nói đến đây, trong tay Diệp Hạo xuất hiện một thanh Tiên Kiếm, Tiên Kiếm mang theo sát ý kinh người, mơ hồ có thể nhìn thấy vô số Yêu Linh đang kêu la.

- Kiếm này tên Trảm Yêu.

Khi Diệp Hạo thấy ánh mắt Thu Địch rơi vào Chiến Kiếm trong tay mình thì nhàn nhạt nói

- Vốn sinh ra vì tàn sát Yêu Tộc, nhưng hiện tại ta sẽ dùng nó đến trảm ngươi.

- Diệp Thiên.

Thu Địch thấp giọng gầm lên.

Ý tứ Diệp Hạo như thế, sao hắn không nghe ra.

Chẳng khác nào đang mắng bản thân là súc sinh!

- Đánh đi.

Diệp Hạo lạnh lùng mở miệng.

- Sát.

Pháp Lực toàn thân Thu Địch thôi động, cả người hóa thành một chuôi Chiến Kiếm hình người, chém về hướng Diệp Hạo.

Kiếm Mang kinh khủng hừng hực khí thế, có uy lực hủy thiên diệt địa.

Diệp Hạo nhìn thấy một màn này cũng không chút kiêng kị nào mà nghênh đón.

Răng rắc!

Lúc hai người chạm vào nhau, không gian xung quanh sụp đổ với diện tích lớn, lực lượng trùng điệp làm đám người hoảng sợ nhìn nhau.

Thu Địch liên tục lùi lại trăm mét sau mới ngừng lại.

- Thực lực của ngươi làm sao có thể mạnh như thế?

Trong mắt Thu Địch đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Hắn nhìn ra Diệp Hạo có tu vi Tiên Vương Tứ chuyển.

Với Chiến Lực cấp bậc Yêu Nghiệt có thể đặt chân đến Tiên Vương Thất chuyển.

Vấn đề là hắn là Tiên Vương Thất chuyển uy tín lâu năm.

Dù tính như thế nào, Diệp Hạo cũng không phải đối thủ của hắn?

Thu Địch không biết, Thể Thuật và Hồn Thuật mà Diệp Hạo tu luyện đều cao cấp nhất, càng quan trọng hơn chính là Diệp Hạo vận dụng Thông Linh Thuật khiến tự thân chiến lực tăng lên gấp bội.

Mà Thế Giới này lại không có Thông Linh Thuật.

Bởi vậy thực lực Diệp Hạo bạo tăng làm Thu Địch cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

- Ngươi đoán xem.

Diệp Hạo nói xong vọt về phía đối phương, chém ra một kiếm Cử Trọng Nhược Khinh.

Thời điểm Thu Địch cầm kiếm ngăn cản, mặt lúc xanh lúc trắng.

Mà sau nửa lượt hô hấp, hắn phun ra một ngụm máu tươi, sau đó vô lực rơi xuống dưới.

Bịch một tiếng, Thu Địch ngã quỵ vào phế tích.

Diệp Hạo đứng giữa không trung khôi phục một chút rồi vọt vào.

Thế nhưng được nửa đường, trong lòng hắn bỗng cảm nhận được nguy hiểm.

Không chút suy nghĩ, Diệp Hạo vận dụng Thông Huyền Chi Thuật.

Thông Huyền Chi Thuật khởi động, chiến lực Diệp Hạo trong nháy mắt tăng vọt.

Gấp 1 lần!

Gấp 2 lần!

Gấp 3 lần!

Khi chiến lực Diệp Hạo tăng lên gấp bốn lần, nhanh chóng va chạm với Tử Sắc Pháp Kiếm do Thu Địch lấy ra.

Tư thế hạ thấp của Diệp Hạo bị ngăn cản.

Thu Địch nhìn Diệp Hạo, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn.

- Chuôi Pháp Kiếm này do ta ôn dưỡng 300 năm, cho dù cao hơn ta một cảnh giới cũng có thể chém giết.

Mới vừa nói đến đây, Thu Địch đã thấy Trảm Yêu Kiếm trong tay Diệp Hạo đột nhiên phát ra ánh sáng lóa mắt hơn.

Sau một khắc, Pháp Kiếm do Thu Địch tế ra ầm vang rồi vỡ vụn. Lúc này, Trảm Yêu Kiếm cũng không còn bị ngăn cản mà đâm xuyên qua đầu hắn.

- Vì cái gì?

Trong mắt Thu Địch lộ vẻ không hiểu.

Lúc Trảm Yêu Kiếm xuyên qua đầu hắn cũng đã gắt gao khóa Nguyên Thần hắn trong Nhục Thân.

Kiếm Ý ẩn chứa trong Trảm Yêu Kiếm đang điên cuồng giảo sát Nguyên Thần hắn.

- Có Yêu Nghiệt nào mà không có một hai cái tạo hóa nghịch thiên?

Diệp Hạo nhìn Thu Địch rồi nhàn nhạt nói.

- Một người làm một người chịu, có thể buông tha Thu gia ta không?

Thu Địch trầm mặc một chút, cầu khẩn.

- Trên dưới Thu gia các ngươi đều phải bị Thẩm Phán, chỉ cần người lương thiện sẽ không có việc gì.

Diệp Hạo hơi chút trầm ngâm rồi nói.

- Đa tạ.

Trong mắt thu địch lóe lên một vòng ánh sáng nói lời cảm ơn.

Diệp Hạo xuất thủ không kiêng kị, rõ rang có sự tán thành của Tử Kinh.

Nếu Diệp Hạo lạnh lùng hạ sát thủ, Tử Kinh chắc gì sẽ ngăn cản.

Qua ba lượt hô hấp, Thu Địch nhắm hai mắt, thân thể hắn lúc đã cũng lạnh đi.

- Phụ thân!

Thu Điệp nhìn thấy Thu Địch chết đi, cực kỳ bi ai rống to.

Giờ khắc này, ả rất hối hận.

Hối hận vì sao bản thân lại đi trêu chọc một tôn Yêu Nghiệt.

Hối hận tại sao bản thân cứ phải muốn Tử Kinh Trang Viên.

- Ta muốn giết ngươi.

Thu Điệp bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Hạo, khó khăn nói.

Nói xong liền vọt về phía Diệp Hạo, trên người đồng thời tràn ra sóng năng lượng kinh khủng.

Diệp Hạo hơi lắc đầu, vung tay lên xé rách không gian, đưa Thu Điệp vào bên Không Gian Loạn Lưu.

Thu Điệp cũng đã dẫn bạo Nguyên Thần, không còn khả năng sống sót.

Thu Điệp chết để Diệp Hạo khẽ thở dài một hơi, chợt hắn nhìn về phía Dạ Tuyền.

- Đúng rồi, Thẩm Phán Thu gia giao cho ngươi.

- Được.

Dạ Tuyền gật đầu.

- Tiểu Duyệt, toàn bộ hành trình ngươi đi theo.

Diệp Hạo lại nói.

Thu gia ở Thần Thành có nhân mạch rất sâu.

Diệp Hạo lo lắng sẽ có người âm thầm nghĩ cách cứu viện Thu gia.

- Tuân mệnh.

Tiểu Duyệt trầm giọng đáp ứng.

Sau đó, Diệp Hạo quay người rời đi.

Sau khi trở lại Diệp Phủ, hắn thấy Đinh Hàm đang quỳ gối trước đại môn.

- Đinh Hàm, ngươi như vậy có ý gì?

- Công Tử, Đinh Dũng là Huyết Mạch duy nhất của Đinh gia ta.

Đinh Hàm ngẩng đầu nhìn Diệp Hạo, ngưng tiếng nói.

- Ta nguyện ý một mạng đổi một mạng.

- Ta có thể hiểu cách làm của ngươi, nhưng ta không thể đáp ứng.

Diệp Hạo nói đến đây chỉ vào mấy trăm tên tộc nhân Đinh Gia đứng sau.

- Đinh Dũng là kẻ khởi xướng trận đổ máu này, vô luận như thế nào hắn đều phải chết.

- Công Tử.

Đinh Hàm thống khổ hô.

- Nếu như giết chết Đinh Dũng thì Đinh gia ta sẽ tuyệt hậu.

- Nếu như không có ta, thì lúc này Thần Thành đã sớm hỏng mất, ngươi cảm thấy đối mặt với Ma Tộc cùng Yêu Tộc hung tàn, Đinh Dũng còn có thể may mắn còn sống?

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Mệnh của Đinh Dũng là ta cho, hiện tại ta muốn lấy đi.

Tiếng nói vừa rơi xuống, Diệp Hạo vòng qua Đinh Hàm đi về phía đại môn.

- Công Tử, cầu ngươi.

Đinh Hàm ôm lấy đùi Diệp Hạo, trong mắt đầy vẻ cầu khẩn.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút rồi nói

- Ngươi đi cầu tộc nhân Đinh Gia đi. Nếu bọn họ nguyện ý thì ta sẽ thả.

Nói xong câu này, Diệp Hạo hóa thành một đạo lưu quang biến mất tại chỗ.

Đinh Hàm nhìn về phía tộc nhân, phù phù một tiếng quỳ xuống.

- Các vị hương thân phụ lão, xin nể tình cảm nhiều năm qua của chúng ta, các ngươi cho Đinh Dũng một cơ hội sống đi, có được không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận