Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1944: Diệp Hạo Xuất Thủ

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Nghe những lời Vương Phá Thiên nói, Diệp Hạo lắc đầu.

- Vương Phá Thiên, ta sở dĩ tha thứ cho ngươi vif không muốn trước đại chiến phá Đạo Tâm của ngươi thôi.

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

Trước đó Diệp Hạo có tư thái nhìn xuống Vương Phá Thiên.

Mà theo khi được toàn diện tăng lên từ Thần Điện, loại tâm tính nhìn xuống càng thêm rõ ràng.

- Chuyện cười này không dễ nghe tí nào.

Vương Phá Thiên cười lạnh.

- Diệp Hạo, ngươi không phải hoành lắm à?

Lúc này Du Phi xông tới.

- Vương Phá Thiên đến ngươi lại túng vậy?

Trong mắt Diệp Hạo lộ ra một tia không kiên nhẫn.

- Cút.

- Ngươi sao không dám nói Vương Phá Thiên cút?

Du Phi hùng hổ dọa người nói.

- Lúc này đấu tranh nội bộ muốn các tộc nhìn chê cười sao?

Thanh niên cả người khoác Khải Giáp sải bước đi tới.

Du Phi nhìn thoáng qua người thanh niên kia nói.

- Thiên Dật, ở đây không có chuyện của ngươi.

Thanh niên này chính là Thống Lĩnh Hộ Viện Quân Thiên Dật.

Thiên Dật nhìn Du Phi nói.

- Vẫn không nên ở chỗ này làm mất mặt xấu hổ.

- Ngươi nói người nào?

Du Phi thần sắc bất thiện nói.

- Nói đủ chưa?

Diệp Hạo cắt đứt lờn Du Phi mà nói.

- Chưa đủ.

Du Phi vừa mới nói xong, một bàn tay hữu lực đã nắm cổ hắn nhấc lên.

- Nói đủ chưa?

Trong mắt Du Phi lộ ra hoảng sợ.

Bởi vì sinh mệnh lực của hắn đang điên cuồng trôi qua.

- Buông hắn ra.

Vương Phá Thiên âm trầm nói.

- Ở đây có chỗ để ngươi nói sao?

Đùng một tiếng một bàn tay Diệp Hạo quất về phía Vương Phá Thiên.

Tu sĩ toàn trường kinh trụ.

Diệp Hạo làm sao dám tát Vương Phá Thiên?

Chưa nói ngươi có thể tát được không, động tác này là một loại hành vi tự tìm đường chết.

Nhưng không ai ngờ đến bọn họ nghe được một âm thanh thanh thúy của cái tát, tiếp đó bọn họ thấy được một màn đời này khó quên.

Vương Phá Thiên ôm gò má, trong mắt tràn đầy lửa giận, tựa hồ nghĩ nhắm người mà giết.

- Ngươi dám tát ta?

Vương Phá Thiên giống như dã thú bị thương gầm thét về phía Diệp Hạo.

Thoại âm vừa rơi xuống, hắn hóa thành một đạo thiểm điện vọt tới Diệp Hạo, mà bởi vì tốc độ Vương Phá Thiên quá nhanh đám người chỉ mơ hồ thấy được một đạo tàn ảnh.

Thế nhưng sau một khắc bọn họ thấy được một đạo tàn ảnh rơi xuống phía xa, đạo tàn ảnh kia vừa mới rơi xuống đã liên tục phun ra ba ngụm máu tươi.

Đợi thấy rõ là ai, trên mặt bọn họ đều lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi.

- Làm sao có thể?

- Làm sao là Vương Phá Thiên?

- Vương Phá Thiên không phải Thập Cấp Thiên Tài à?

- Hình như Diệp Hạo cũng là Thập Cấp Thiên Tài.

- Trước đó ta còn tưởng Diệp Hạo sợ Vương Phá Thiên, nhưng chỉ vài phút đã có thể ngược hắn rồi?

- Một hiệp còn chưa đến đã bị ngược.

- Chênh lệch giữa song phương lớn như vậy?

Trên mặt thần trò Thánh Đức Thư Viện tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Diệp Hạo tiện tay ném Du Thiên đang trợn mắt há hốc mồm qua một bên như rác rưởi, tiếp đến nhấc chân đi tới chỗ Vương Phá Thiên.

Khi đi tới trước mặt hắn, Diệp Hạo lấy chân giẫm trên đầu hắn, trong mắt Vương Phá Thiên tức khắc lộ ra thần sắc khó tin.

- Ngươi.

Mới vừa nói ra được chữ này đã im bặt, vì giày Diệp Hạo đang để trên miệng hắn không ngừng mà ma sát.

Thầy trò Thánh Đức Thư Viện đều cảm có cảm giác như đang mơ.

Dưới chân Diệp Hạo là Chân Truyền Đệ Nhất Thánh Đức Thư Viện - Vương Phá Thiên sao?

Tại sao bọn họ cảm thấy như thế mộng ảo thế?

- Thập Cấp Thiên Tài?

Diệp Hạo chà đạp hồi thì ngồi xuống, nhìn Vương Phá Thiên khuôn mặt đầy máu tươi.

- Đây là vốn liếng để ngươi phách lối?

Vương Phá Thiên khuất nhục nhìn Diệp Hạo.

- Có phải cảm thấy khuất nhục?

Diệp Hạo vỗ vỗ mặt hắn.

- Có bản lãnh thì đứng lên đánh ta đi.

- Ngươi.

Con mắt Vương Phá Thiên đầy máu tươi.

- Ngươi chính là rác rưởi.

Diệp Hạo phun một ngụm nước bọt về phía Vương Phá Thiên, sau đó đứng lên đi đến chỗ Du Phi.

Trong mắt Du Phi lộ ra vẻ sợ hãi.

- Ngươi… ngươi muốn làm gì?

- Ngươi hết lần này đến lần khác khiêu khích ta, ngươi nói ta nên làm gì ngươi đây?

Diệp Hạo nhìn Du Phi nhàn nhạt hỏi.

- Viện Trưởng, Viện Trưởng, Viện Trưởng.

Sắc mặt Du Phi trắng bệch cầu cứu Tử Đế.

Tử Đế trầm ngâm nhưng vẫn mở miệng nói.

- Diệp Hạo.

Bịch một tiếng Diệp Hạo một cước đá Du Phi về phía xa.

- Người như ngươi thật sự ta không có hứng thú giết, bởi vì ô uế tay ta mà thôi.

Sắc mặt Du Phi đỏ lên.

Đây là nhục nhã cỡ nào a?

Nhưng Du Phi có thể làm cái gì?

Hắn cái gì cũng làm không được!

Hiện tại Diệp Hạo có sức chiến đấu cấp bậc này, đợi một thời gian nữa người nào có thể làm đối thủ của hắn đây?

- Ngươi làm sao có thể làm được?

Tử Đế nhìn Diệp Hạo, trong mắt lộ ra dị sắc.

- Không thể không nói về phương diện bồi dưỡng nhân tài Thánh Đức Thư Viện các ngươi thật thất bại.

Diệp Hạo không chút nào khách khí nói.

- Kiểu nhân tài như Vương Phá Thiên bồi dưỡng thì có tác dụng gì?

- Nhưng hắn dù sao cũng là Thập Cấp Thiên Tài.

Tử Đế cười khổ nói.

Nàng chẳng lẽ phải ngoảnh mặt làm ngơ?

- Ta đưa cô một Thập Cấp Thiên Tài.

Diệp Hạo nói đến đây lại nói.

- Không, thấp nhất cấp chứ.

- Cái gì?

Tử Đế giật mình nói.

- Đến lúc đó cô liền biết.

Diệp Hạo không tiếp tục đề tài này nữa.

Nhưng lời Diệp Hạo lại nhấc lên một cơn sóng lớn trong lòng Tử Đế.

Diệp Hạo nói cái gì?

Hắn nói muốn đưa cho mình một tôn Thiên tài thập nhất cấp?

Này sao có thể?

Thiên tài bậc này cũng sẽ tùy tiện xuất hiện sao?

Bất quá Tử Đế ý thức được một việc.

Đó là Diệp Hạo rất có thể là thập nhất cấp Thiên Tài.

- Ngươi hiện tại đã trở thành cái gai trong mắt mọi người rồi.

Thạch Nam lúc này nhẹ giọng nói.

- Viện Trưởng các ngươi đâu?

Diệp Hạo hỏi.

- Viện Trưởng còn đang bế quan.

Tử Đế trả lời.

- Có phải lần này lấy được Thời Gian Tinh Thạch sau đó sẽ chuẩn bị độ kiếp?

- Còn phải xem lần này lấy được bao nhiêu.

- Tinh Thạch sẽ vượt qua ngươi tưởng tượng.

Tử Đế giật minh.

- Ngươi muốn làm gì?

- Ta muốn thế hệ trẻ tuổi các tộc đứt gãy.

Diệp Hạo nói ra làm cho người ta kinh ngạc thì chết mới thôi.

- Không được.

Tử Đế không thèm nghĩ đã lập tức cự tuyệt.

- Ngươi làm như vậy sẽ khiến Nhân tộc thành cái gai trong mắt mọi người.

- Không qua bao lâu nữa ta sẽ rời khỏi Phiêu Miểu Đại Lục, ta nghĩ trước khi đi thì ta sẽ đặt vững Nhân Tộc ở địa vị vô thượng.

- Điều này sao có thể?

Tử Đế cười khổ lắc đầu.

- Không có cái gì không thể cả.

Diệp Hạo trầm ngâm.

- Chỉ cần ngươi đặt chân đến Đệ Tam Cảnh thì có thể đẩy Nhân Tộc đến cấp độ chí cao vô thượng.

- Ta chỉ là Thập Cấp Thiên Tài.

Tử Đế vẫn tự hiểu được.

Thập Cấp Thiên Tài lên Đệ Tam Cảnh thì có sức chiến đấu như Thần Minh, dù như thế cũng không phải không chút kiêng kỵ hoàn hành bá đạo.

Cái khác không nói chỉ nói các đại Cấm Địa, đã đủ nàng ăn no một ngụm hành. Những năm này, không phải không có Đệ Tam Cảnh Thập Cấp Thiên Tài bị giết chết!

Bạn cần đăng nhập để bình luận