Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 356: Không Gian Yên Diệt

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------------------

Không gian yên diệt!

Một sát chiêu được Diệp Hạo lĩnh ngộ trong Không Gian Chi Thuật.

Diệp Hạo trước đó đã lĩnh ngộ hình thức ban đầu của sát chiêu này, nhưng Chân Nguyên thể nội hắn không đủ chèo chống, dù hiện tại Diệp Hạo đã đạt đến Kim Đan nhất chuyển, Chân Nguyên trong cơ thể vẫn như cũ tiêu hao hầu như không còn.

Nếu không phải Diệp Hạo vội vàng dùng nhân uân chi khí, hắn đoán chừng bản thân rất có thể bị rút khô.

Mức tiêu hao này cũng được Diệp Hạo đoán trước, bởi vì Không Gian Chi Thuật chỉ có Nguyên Anh kỳ mới lĩnh ngộ độ.

Không thể không nói Diệp Hạo dễ dàng chém giết tên Thiên Chu kia làm cho cả đám Thiên Chu cảm thấy uy hiếp cực lớn, bởi vì tên Thiên Chu vừa mới mở miệng là tên mạnh nhất trong đám.

- Bất cứ giá nào cũng phải chém giết hết đám Thiên Chu này.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

Tại vị trí đầu Sơn cốc cũng đã có vài vị Tu Sĩ bắt đầu hành động.

Dù sao động tĩnh lớn như thế bọn họ không có khả năng không biết, bọn họ sở dĩ không tiến đến chỉ vì không muốn làm chim đầu đàn, mà cái này là thời gian cuối cùng của Diệp Hạo.

Vô Nha Tử có thể cảm nhận được trong lòng Diệp Hạo sốt ruột, bởi vậy hắn thi triển thủ đoạn ra hết liều chết với một tên Thiên Chu Kim Đan tam chuyển, sau đó hắn lui ra khỏi chiến trường.

Thật sự bởi vì Vô Nha Tử lại không còn lại chiến lực.

- Mới vừa rồi công tử vận dụng lực lượng gì thế?

Vô Nha Tử khôi phục đồng thời nhìn qua hỏi Diệp hạo.

- Không gian chi lực.

Diệp Hạo trả lời.

- Công tử hiện tại cũng có thể vận dụng Không Gian Chi Lực giết người sao?

Vô Nha Tử trừng lớn hai mắt thốt lên.

Lưu giữ không gian chi lực cùng vận dụng Không Gian Chi Lực là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Độ khó giữa hai cái đó chênh nhau gấp 10 lần nha.

- Hao phí quá lớn.

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói.

- Vừa kém chút nữa, ta đã bị rút thành người khô rồi.

- Không Gian Chi Lực là Lực Lượng Cấm Kỵ đối với Kim Đan Kỳ chúng ta, nếu có thể kéo dài sử dụng mà nói, người nào là đối thủ của công tử nữa?

Vô Nha Tử cảm thấy chuyện này rất bình thường.

- Đúng rồi, trước đó tại sao công tử có thể vi phạm Thiên Địa Quy Tắc tiến nhập bên người Nguyên Anh Quả Thụ thế?

Vô Nha Tử nói nghi hoặc trước đó ra.

Bởi vì ta có thể vi phạm Thiên Địa Quy Tắc ở trình độ nhất định.

- Vì cái gì?

- Cái này tương lai ông sẽ biết.

Bản Tôn Diệp Hạo nắm giữ lực lượng vô địch Kim Đan Tam Chuyển, Phân Thân nắm giữ Kim Đan Nhị Chuyển, bởi vậy ngoại trừ hai vị Kim Đan Tam Chuyển Thiên Chu, các Thiên Chu còn lại đều bị Phân Thân Diệp Hạo đánh giết hết.

Nhất là sau khi Diệp Hạo quyết định bất cứ giá nào cũng phài đánh giết hết đám Thiên Chu, Phân Thân hắn xuất thủ càng lăng lệ và bất chấp sống chết.

Ngắn ngủi mười cái hô hấp, Thiên Chu chỉ còn lại hai tên.

Bất quá, hai tên này đối phó với bảy mươi Phân Thân, chết là tất nhiên.

Đợi đến khi toàn bộ đám Thiên Chu bị chém giết hết, Diệp Hạo cũng khôi phục được một chút tu vi.

- Mang hết thi thể đám Thiên Chu đi.

Thi thể Yêu Thú toàn thân đều là bảo vật.

Càng không cần nói chúng đều có cảnh giới Kim Đan.

Trong thời gian khôi phục, Diệp Hạo chú ý đến việc hang động này ngoại trừ Nguyên Anh Quả Thụ ra cũng không có cái khác, bởi vậy đợi đến khi Phân Thân hắn thu hồi tất cả thi thể Thiên Chu, hắn nhanh chóng mang Vô Nha Tử rời đi.

Mà lúc Diệp Hạo vừa rời đi, mấy vị Tu Sĩ lân cận mới cả gan tiến vào.

Khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt tất cả đều choáng váng.

- Tình huống như thế nào?

- Ai có thể nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra vậy?

- Thiên Chu đâu?

- Nơi này đã xảy ra một trận chiến đấu kịch liệt, chẳng lẽ nói đám Thiên Chu này đều bị giết hết.

- Thế nhưng tại sao ta không phát giác được đây?

Kỳ thật, trên người mấy tên Tu Sĩ này đều bị người khác để lại một tia thần niệm mà theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ, cho nên những tu sĩ phía sau màn vẫn nhìn rõ ràng tình huống trong cốc.

Đang lúc bọn hắn đang thảo luận đã thấy một nhóm mấy đạo thân ảnh tiến nhập vào trong sơn cốc.

- Thiên Chu đâu?

Người mặc trường sam màu đỏ thấy sơn cốc trống không, biến sắc hỏi.

Thanh niên này không phải ai khác mà là Huyết Liên Hải Thị Huyết Tông.

Kỳ thật, Huyết Liên Hải phát hiện cái sơn cốc này trước Diệp Hạo, nhưng sao khi hắn phát giác được mấy chục tôn Thiên Chu đang canh giữ, hắn quả quyết tìm kiếm cường giả trong Tông Môn mình đến trợ giúp.

- Có nhiều Thiên Chu tụ tập như vậy, bên trong sơn cốc khẳng định có Bí Bảo.

Một vị Kim Đan Cao Giai Thị Huyết Tông trầm giọng cất lời.

- Phát sinh chuyện gì?

Một trung niên Kim Đan Kỳ khác nhìn qua đám người đến trước đó hỏi.

Thanh niên kia vội vàng kể hết những chuyện bản thân biết ra.

- Muốn gọn gàng giải quyết hơn ba mươi tôn Thiên Chu, ngoại trừ cường giả Nguyên Anh ra chỉ có Mệnh Tinh.

Huyết Liên Hải cắn răng nghiến lợi nói.

Huyết Liên Hải hận a!

Trong tay hắn cũng có át chủ bài.

Nếu vận dụng át chủ bài, hắn tin mình có thể lấy được Bí Bảo trong sơn cốc, nhưng hắn không thể tùy tiện vận dụng nó được.

Huyết Liên Hải tìm tới mấy vị Kim Đan Cảnh cường giả trong Tông Môn bởi vì hắn muốn có sự trợ giúp của nhiều người mà tiến vào xem trong sơn có có cái gì? Nếu thật có Bí Bảo, hắn sẽ lập tức vận dụng át chủ bài của mình.

Nhưng ai có thể ngờ, bản thân bị người ta phỏng tay trên.

Càng nghĩ, trong lòng Huyết Liên Hải ngày càng phẫn nộ.

Huyết Liên Hải cảm thấy 90% trở lên đã bị Mệnh Tinh cướp đi, bởi vì không phải ai cũng có cơ duyên như Mệnh Tinh a.

Mệnh Tinh chỉ có bốn vị.

Mai Doãn Tuyết, Hiểu Minh, Minh Kim Cổ, Vô Tà.

Nhưng người nào lấy được thì Huyết Liên hải không biết.

- Công tử cướp cơ duyên của Huyết Liên Hải rồi.

Xa xa, Vô Nha Tử nhìn Huyết Liên Hải trong sơn cốc đang gào thét mà kinh ngạc thốt lên.

- Cơ duyên này vốn là của ta, cùng Huyết Liên Hải hắn không có quan hệ.

Diệp Hạo lại cười đáp.

- Chúng ta đi thôi.

- Ừ.

Vô Nha Tử hiện tại càng thêm cảm thấy sự đáng sợ của Ám Tinh.

Cơ duyên Mệnh Tinh mà nói đoạt đã đoạt được.

- Chúng ta đi đâu đây?

Vô Nha Tử hỏi.

- Đi xem Mai Doãn Tuyết thế nào đã?

Diệp Hạo từ sớm đã lưu lại truy tung ngọc phù trên người Mai Doãn Tuyết, trên thực tế, trên người hắn cũng có truy tung ngọc phù do Mai Doãn Tuyết lưu lại.

Nhưng khi bộ dáng Diệp Hạo biến ảo, Truy Tung Ngọc Phù cũng tự nhiên bị hủy bỏ.

Nói cách khác, chỉ có Diệp Hạo có thể truy tung đến Mai Doãn Tuyết, ngược lại Mai Doãn Tuyết không có khả năng truy ra được Diệp Hạo.

Đuổi theo Diệp Hạo làm sắc mặt Vô Nha Tử không khỏi đại biến, bởi vì hướng Diệp Hạo đi rõ ràng đến Thị Huyết Phong.

Thời điểm Diệp Hạo bế quan đột phá đã thu hồi toàn bộ Phân Thân, mà Minh Kim Cổ cũng thửa dịp này khôi phục tu vi.

Mà khôi phục tốt, Minh Kim Cổ hắn lại ngựa quen đường cũ hoạt động, nhưng lần này hắn tìm đến Mai Doãn Tuyết.

Địa bàn Thị Huyết Phong.

Mai Doãn Tuyết mặc Thải Y, thần sắc đầy phẩn nộ nhìn xa bạch sam thanh niên cách đó không.

- Minh Kim Cổ.

- Mai Doãn Tuyết, không nghĩ ra cô đến thật.

Minh Kim Cổ bấm tay trên cổ một cô gái, trong mắt lộ ra vẻ kỳ dị nói.

- Hiện tại thả Sư Muội ta ra hết thảy đều dễ nói, nếu không đừng trách ta hạ sát thủ,

Mai Doãn Tuyết nhìn Minh Kim Cổ, trong mắt đầy sát ý không che lấp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận