Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1269: Nhanh khóc

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

Tu Sĩ toàn trường theo thanh âm nhìn sang.

Sau một khắc, tất cả đã không thể chuyển dời ánh mắt.

Bởi vì nữ tử kia nhìn qua chỉ có 14 ~ 15 tuổi, nhưng khuôn mặt nàng đã có nét hại nước hại dân, càng thêm trọng yếu là dáng người nàng cũng đã có quy mô đơn giản.

Nữ tử xanh mượt chỉ chờ người ta ngắt hái a.

- Ta nơi này có một bình Quả Nhi Tửu.

Lúc này, một lão giả tóc trắng bạc phơ đứng lên nhìn nữ tử kia, trong mắt tràn đầy quang huy nóng rực.

- Ta đây cũng có một bình Quả Nhi Tửu, ta cũng không muốn ngươi lấy thân báo đáp, chỉ cần ngươi bồi ta một đêm là được.

Sau khi lão giả kia đứng thức dậy, một trung niên ánh mắt nóng bỏng cũng nói ra.

- Đại thúc, các ngươi cũng đừng tranh giành cùng người trẻ tuổi chúng ta chứ?

Một thanh niên mặc trường bào màu tím cười híp mắt lên tiếng.

Đợi đến khi ánh mắt toàn trường đều nhìn về phía hắn, trong tay tử bào thanh niên xuất hiện một Túi Càn Khôn.

- Trong Càn Khôn Túi có 1000 vạn, mua sắm ba vò dư xài.

Khiến tử bào thanh niên không nghĩ tới tiểu nữ tử kia lại ngạo kiều nói.

- Ba vò đều không đủ nhét kẻ răng ta nữa.

- Vậy ngươi muốn uống bao nhiêu vò?

Tử bào thanh niên hỏi lại.

- Chỉ cần ngươi để cho ta uống đủ, ta sẽ lấy thân báo đáp.

Tiểu nữ tử nghểnh đầu nói:

- Về phần có thể uống bao nhiêu vò, ta cũng không rõ.

- Tốt thôi.

Tử bào thanh niên cắn răng một cái nói:

- Ngươi mau chóng uống là được.

Chợt hắn nhìn về phía một thị nữ nói:

- Lấy rượu đến.

Thị nữ kia nghe lời đi lấy rượu.

- Tử Bào Công Tử không phải thật coi trọng tiểu nữ tử này chứ?

- Ta tin tưởng qua mấy năm sau tiểu nữ tử này trưởng thành nhất định sẽ hại nước hại dân a.

- Nếu không phải kiêng kị bối cảnh Tử Bào Công Tử, dù ta liều toàn bộ tài sản ta cũng muốn tranh một lần.

Đợi đến khi thị nữ bưng lên một vò Quả Nhi Tửu, tiểu nữ tử kia nhìn về phía tử bào thanh niên nói:

- Ta thực sự uống đó?

- Uống đi.

- Ta cho ngươi biết, ta cũng không có tiền đâu.

- Không cần ngươi trả.

Tiểu nữ tử kia nghe được như thế thì không do dự nữa, tháo giấy dán miệng bình, tiếp theo nhấc bình tu ừng ực trước cái nhìn chấn kinh của toàn trường.

Mười lượt hô hấp sau, tiểu nữ tử để vò xuống, chà khóe miệng một cái, xóa đi vết rượu còn dính lại, trong mắt lộ ra một tia thỏa mãn nói:

- Dễ uống.

Sau đó tiểu nữ tử nhìn về phía thị nữ:

- Tiếp tục lấy thêm đi, không có chút nhãn lực nào hết mà, không thấy ta uống chưa đã sao?

- A, ta đây đi lấy thêm.

Thị nữ kia vội xin lỗi.

Nàng những năm này thấy qua rất nhiều người mê rượu.

Thế nhưng lần đầu tiên nàng gặp được kiểu uống như vậy đấy.

Phải biết vò Quả Nhi Tửu này giá trị 300 vạn a!

Uống sạch cả một vò trong vài hô hấp thật quá kinh khủng.

- Đúng rồi, trước mang cho ta mười vò.

- Mười vò?

Mặt Tử bào thanh niên xanh mét.

Cũng không phải nói hắn trả không nổi mười vò Quả Nhi Tửu.

Mà sau khi trả xong, trên người hắn không còn bao nhiêu tiền nữa.

Hắn chỉ cua gái đơn thuần thôi, lại chưa từng nghĩ đến việc táng gia bại sản a.

- Thế nào rồi?

Mắt Tiểu nữ tử liếc ngang nhìn tử bào thanh niên hỏi:

- Ngươi sẽ không thất hứa chứ?

- Không ….không …

Loại tình huống này, tử bào thanh niên sao có thể nhận thua.

- A a, ta còn tưởng rằng ngươi không có tiền trả đây?

Tiểu nữ tử nghe được đối phương đáp, vẻ mặt không khỏi hớn hở.

Trong lòng Tử bào thanh niên không khỏi rung động.

Cô nàng này rất có tiềm chất làm Yêu Tinh.

Bất quá rất nhanh toàn thân hắn bắt đầu run rẩy lên.

Tiểu nữ tử rất nhanh đã giải quyết xong mười vò.

- Lại đến mười vò, không, 20 vò đi.

Tiểu nữ tử hướng về thị nữ, nét mặt vui cười.

- Đừng, đừng, đừng.

Tử bào thanh niên vội ngăn cản.

- Tình huống như thế nào?

- Lần này uống trước mười vò, lần sau lại uống có hay không?

Tử bào thanh niên nhìn tiểu nữ tử, trên mặt hắn ráng nặn ra một tia tiếu dung.

- Không không.

Tiểu Loli rất ngạo kiều nói ra:

- Ngươi có phải hết tiền hay không?

Mặt Tử bào thanh niên đen lại, một phát bắt được cổ tay trắng của nàng:

- Theo ta đi thôi.

- Ta sao lại phải đi theo ngươi?

Tiểu nữ tử giãy giụa, tức giận nói.

- Bằng việc ngươi uống 11 vò Quả Nhi Tửu của ta.

Trong tâm hắn đang nhỏ máu a.

3300 vạn Trung Phẩm Tiên Thạch lại không cánh mà bay!

Bất quá vừa nghĩ tới rất nhanh sẽ chiếm được thân thể tiểu nữ tử này, cảm giác bi ai trong lòng vơi đi rất nhiều.

- Buông ra.

- Buông ta ra.

- Ngươi thả ta ra.

Vô luận tiểu nữ tử kêu la như thế nào, đều không có một Tu Sĩ nào đứng ra ngăn cản.

Nhưng ngay thời điểm khi tử bào thanh niên mang theo tiểu nữ tử đi qua một cái bàn lại bị một thanh niên ngăn cản.

- Buông nàng ra.

- Ngươi là ai?

Tử bào thanh niên cau mày hỏi.

- Diệp Công Tử.

La Phù nhìn thấy Diệp Hạo ngăn cản vội giật giật quần áo hắn nói:

- Vị này là chân truyền Đệ Tử của Tử Vương Thân - Tử Bào Công Tử.

- Không quen.

Diệp Hạo lắc đầu.

La Phù há to miệng không biết nên nói cái gì.

Trong mắt Tử Bào Công Tử lộ ra sát cơ:

- Nể tình ngươi quen biết La Phù, ta cho ngươi một cơ hội ……. biến khỏi ánh mắt ta, nếu không đừng trách ta …….

Tử Bào Công Tử mới vừa nói đến đây đã cảm giác trước mắt có thanh quang lóe lên, đến thời điểm hắn kịp phản ứng, đầu hắn đã rơi xuống đất. Bịch một tiếng, Tử Bào Công Tử cảm thấy trời đất quay cuồng, phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất.

Diệp Hạo nắm lấy tóc hắn cười híp mắt hỏi:

- Nếu không ngươi làm sao?

- Ngươi biết ta là ai không?

Tử Bào Công Tử hướng về Diệp Hạo gầm thét.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Diệp Hạo nắm lấy tóc hắn hung hăng đập trên mặt bàn, sau vài chục cái Tử Bào Công Tử đã không còn khí tức.

Tu Sĩ toàn trường nhìn thấy một màn này đều kinh sợ.

Chắc Diệp Hạo đã giam cầm tu vi Tử Bào Công Tử, nếu không cái đầu lâu kia sẽ không chảy máu thế đâu?

Bọn họ muốn biết, chẳng lẽ Diệp Hạo không sợ bị trả thù.

Diệp Hạo đả thương Tử Bào Công Tử, Sư Tôn hắn có lẽ sẽ không hỏi đến, nhưng nếu hắn đánh chết đối phương, người ta sẽ đến đòi mạng a.

- Mẹ nó, còn giả chết.

Diệp Hạo đá một cước tới đầu gối Tử Bào Công Tử.

Tử Bào Công Tử kêu thảm một tiếng tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, hắn cảm giác được từ đầu gối truyền đến cảm giác đau đớn khó có thể nói.

- Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề ta hỏi đây?

Diệp Hạo nhìn chằm chằm Tử Bào Công Tử nói.

- Tiểu nữ tử này cho ngươi, ta không muốn, cho ta con đường sống, được không?

Tử Bào Công Tử nhẹ giọng cầu khẩn.

Hắn đã thấy rõ tình huống trước mắt.

Vị Trước mắt này không kiêng kị gì bối cảnh của hắn.

Bản thân nếu biểu hiện hùng hổ dọa người, người ta sẽ giết hắn a.

Cẩn thận hồi tưởng, Tử Bào Công Tử đột nhiên phát hiện hắn cũng không biết đối phương xuất thủ lúc nào bản thân.

Thiên Kiêu có ai có thể làm được một bước này?

Ai cũng không làm được!

Nói cách khác vị trước mắt này là một tôn Cự Đầu!

Bản thân hắn có thể đắc tội Cự Đầu sao?

- Sớm nói như vậy không được sao!

Diệp Hạo nhìn Tử Bào Công Tử nhận thua thì bật cười.

Tử Bào Công Tử sắp khóc.

Có như nói như thế sao, ngươi vốn không cho ta cơ hội mở miệng mà.

Bất quá Tử Bào Công Tử không dám nói gì, chỉ thành thật yên lặng trở lại bàn mình trước đó mà chữa thương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận