Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1644: Chân tướng

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

- Ngươi cút cho ta.

Thu Điệp nhìn Đinh Dũng, gầm thét.

- Thu Điệp, chúng ta kết hôn những năm nay, ta đối với ngươi ra sao, trong lòng ngươi không rõ ràng?

Đinh Dũng nhìn Thu Điệp, trầm giọng nói.

- Ta muốn gả cho nhà chồng danh môn vọng tộc.

Thu Điệp nhìn Đinh Dũng có một loại xúc động muốn xé nát hắn.

Thu Điệp hận a!

Nàng hận lúc trước có mắt không tròng sao lại lựa chọn Đinh Dũng.

- Ngươi làm sao có thế lực như thế?

Đinh Dũng nhịn không được nói.

- Thế lực?

Thu Điệp nghe Đinh Dũng nói vậy, không khỏi gào thét nói:

- Con em thế gia chúng ta lại có ai có thể gả cho người mình yêu? Chúng ta kỳ vọng không có gì hơn là gả cho một người trong sạch, nhưng Đinh Dũng ngươi lại hủy tương lai của ta.

- Những năm nay ta đối với ngươi không tốt sao?

- Đinh Dũng, ngươi cảm thấy ngươi đối với ta rất tốt?

Thu Điệp nghe đến đó liền nổi giận:

- Những năm nay, phần lớn thời gian nếu ngươi không trong quân doanh thì cũng theo quân nam chinh bắc chiến? Thời gian ngươi và ta ở cùng nhau có thể tính lên đầu ngón tay. Lần này, nếu không phải ngươi dưỡng thương thì có thể nhà với ta lâu như vậy à?

Đinh Dũng há to miệng không biết nên nói cái gì?

- Đinh Dũng, ta hận ngươi.

Thu Điệp nói xong những lời này quay người rời đi.

Đinh Dũng há mồm muốn nói nhưng cuối cùng lại không nói được.

Qua thật lâu, Đinh Dũng vô lực ngồi liệt trên mặt đất.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, một hạ nhân bẩm báo nói:

- Công Tử, bên ngoài có một nữ tử áo xanh, nàng nói nàng là quản gia Đinh gia, lần này tới đưa các ngươi trở về nhà.

- Đinh gia?

Đinh Dũng ngẩn người.

Chợt nghĩ tới điều gì:

- Ngươi mau đưa nữ tử kia đưa đến nơi này chiêu đãi thật tốt, ta đi rửa mặt một phen.

- Tuân mệnh.

Hạ nhân kia rời đi.

Đinh Dũng chần chờ một chút vẫn về tới phòng của hắn và Thu Điệp.

- Ngươi vào phòng ta làm cái gì?

Đinh Dũng đang rửa mặt, trên giường vang lên giọng nói của Thu Điệp.

- Ta thay quần áo.

Đinh Dũng trả lời một câu.

Ngay lập tức, Thu Điệp mang dép đi tới, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Đinh Dũng hỏi:

- Ngươi thay quần áo làm cái gì?

- Gặp khách.

- Gặp ai?

- Ta gặp ai có liên quan với ngươi sao?

- Đinh Dũng, ngươi vẫn chưa rõ ràng đây là nhà ta à?

Thu Điệp nói to.

Đinh Dũng quay người, tròng mắt đỏ bừng nhìn Thu Điệp nói:

- Nhà ngươi?

- Có vấn đề gì?

Thu Điệp nhìn chằm chằm Đinh Dũng nói.

- Không có vấn đề gì.

Nhìn Thu Điệp lạnh lùng, đáy mắt Đinh Dũng trong nháy mắt minh ngộ, từ đầu đến cuối Thu Điệp đều thích thân phận danh môn vọng tộc của hắn. Đinh Dũng nhìn gương mặt gần trong gang tất này, hắn bỗng nhiên cảm thấy rất lạ lẫm.

- Chúng ta kết thúc.

- Cái gì?

Sắc mặt Thu Điệp đại biến nói.

- Ta muốn bỏ ngươi.

Đinh Dũng gằn từng chữ nói:

- Ta nói như thế, ngươi rõ chưa?

- Ngươi nói loạn cái gì thế?

Thu Điệp luống cuống.

Nếu Thu Điệp bị Đinh Dũng bỏ, đời này cũng đừng nghĩ ngẩng đầu lên được ở Thần Thành này nữa.

- Ta đã nói rất rõ ràng.

Đinh Dũng nói ra những lời này, cảm thấy cảm giác khó chịu trong lòng tiêu tán không ít:

- Trong ngôi nhà này thứ gì ta cũng không cần, còn có đây nữa.

Đinh Dũng lấy Túi Càn Khôn bên hông xuống:

- Đây là Tiên Thạch ta mấy năm nay kiếm được, còn có Tài nguyên, toàn bộ đều cho ngươi.

- Đinh Dũng, ngươi điên rồi.

Thu Điệp vung tay lên đánh rớt Túi Càn trên tay Khôn Đinh Dũng xuống đất:

- Ta náo loạn với ngươi đến giờ ngươi vẫn không rõ lý do hay sao? Chúng ta từ khi kết hôn đến giờ trải qua bao lâu? Ba mươi năm, ba mươi năm này, ngươi lấy các loại lý do qua loa tắc trách, ngươi thật cho rằng ta không biết nhà ngươi không phải danh môn vọng tộc? Còn có, ngươi thật cảm thấy cha ta không biết điều tra?

Nói tới đây, Thu Điệp lệ rơi đầy mặt.

- Đinh Dũng, ngươi hỗn đản.

Đinh Dũng bị choáng váng.

Giờ khắc này, hắn cảm thấy đầu mình tỉnh táo lại.

Đúng vậy.

Nhạc phụ tại sao chưa từng có chủ động bảo phụ thân của mình đến Thần Thành?

Rõ ràng không phù hợp theo lẽ thường a a?

Thì ra người ta sớm biết.

- Thu Điệp, nàng ——?

- Ta thừa nhận nhà ta có thế lực, nhưng ai không muốn gả cho một nhà không tệ?

Thu Điệp đỏ mắt quát lớn.

- Về sau biết được nguồn gốc của ngươi không phải danh môn vọng tộc, nhưng nghĩ ngươi này có lòng cầu tiến, cũng chịu cố gắng, ta cũng gả cho ngươi. Nhưng ai có thể ngờ ngươi lại giấu diếm ta ba mươi năm?

Nghe đến đó, Đinh Dũng bước lên ôm Thu Điệp vào trong ngực:

- Tiểu Điệp, thật có lỗi, những năm nay, ta không nên giấu diếm nàng.

- Ngươi hỗn đản, ngươi hỗn đản, ngươi hỗn đản.

Thu Điệp không ngừng đánh lên lồng ngực của hắn.

Ánh mắt Đinh Dũng lộ ra áy náy nồng đậm.

- Tiểu Điệp, ngươi theo ta đi gặp gia gia ta đi?

Một lát sau, Đinh Dũng mới nói.

- Không đi.

Làm cho Đinh Dũng không ngờ Thu Điệp lập tức đẩy ra Đinh Dũng.

- Tại sao?

- Đúng là ta tiếp nhận ngươi không phải danh môn vọng tộc, nhưng không có nghĩa ta có thể tiếp nhận gia gia ngươi là lưu dân.

- Có ý tứ gì?

- Gia gia của ngươi không xuất hiện, ai cũng không biết nhà ngươi không phải danh môn vọng tộc, nhưng gia gia của ngươi đến đây, sau này người trong nhà của ta làm sao ngẩng đầu.

Thu Điệp trầm giọng nói:

- Ngươi có thể tiếp nhận gia gia ngươi, nhưng ngươi nhất định phải lén lút.

- Chuyện này sao có thể?

- Đinh Dũng, ta đã nhượng bộ.

Nhìn ánh mắt thê tử kiên quyết, Đinh Dũng chỉ đành phải nhẹ gật đầu.

Sau đó, Thu Điệp trợ giúp Đinh Dũng đổi một bộ quần áo, sau khi đổi lại y phục xong, Đinh Dũng nhìn về phía Thu Điệp nói:

- Nàng thật không đi sao?

- Không đi.

- Tốt thôi.

Đinh Dũng rời đi sau đó một thị nữ chui ra:

- Tiểu thư, ngươi vẫn nên đi thôi.

- Thế nào?

- Cô gái mới tới này có khí tràng rất mạnh.

- Làm sao có thể?

Người dân thôn Đinh gia kia sao có thể xuất hiện nữ nhân khí tràng cường đại?

- Nữ tử kia còn rất xinh đẹp.

- Còn đẹp hơn ta sao?

Thu Điệp nhíu mày hỏi.

Thị nữ gãi gãi đầu không trả lời.

Thu Điệp lập tức hiểu đáp án.

Vì vậy, nàng lúc này đi ra xem một chút.

Nàng bước nhanh đuổi kịp Đinh Dũng.

Đinh Dũng rất kinh ngạc:

- Tiểu Điệp, nàng đây là ——?

- Ta cùng đi với huynh.

Thu Điệp chủ động ôm cánh tay Đinh Dũng.

Đinh Dũng giật mình.

Thu Điệp đổi tính hả?

Mà khi Đinh Dũng nhìn thấy nữ tử ngồi ngay ngắn trên ghế, hắn đã hiểu tại sao Thu Điệp làm như vậy?

Nữ tử này, ung dung hoa quý, tú mỹ đoan trang, chim sa cá lặn.

Thu Điệp chắc đã nghe được thị nữ bảo người đến đây tìm mình nên bà vợ mới đổi ý.

Nhưng mà chợt vấn đề tới.

Nữ tử này là người Đinh gia?

- Ngươi ——?

Đinh Dũng nói khẽ.

Nghe vậy, Trần Nguyệt Lan đứng lên:

- Đưa các ngươi về nha!

- Về nhà?

Đinh Dũng giật mình.

- Đinh lão gia tử đang đợi.

Trần Nguyệt Lan thản nhiên nói:

- Nếu các ngươi giờ không có chuyện gì, giờ có thể theo ta.

Đinh Dũng nghi hoặc nhìn Thu Điệp một chút.

Trong mắt Thu Điệp cũng đầy nghi hoặc.

- Vậy đi xem một chút.

Thu Điệp suy nghĩ một chút nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận