Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1813: Miệng Quạ Đen

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Hỗn Độn!

Hư vô mờ mịt.

Diệp Hạo đứng trên đầu thuyền nhìn mấy ngày, sau đó cảm thấy không có ý nghĩa nên trở lại buồng nhỏ trên tàu tu hành.

Sau khi trở lại buồng, Ngự Trùng phát hiện tốc độ Chiến Hạm vốn đã nhanh lại một lần nữa bay như bão táp.

- Này —— này —— điều này thật không thể tin được.

Cảm thấy rung động đồng thời trong lòng Ngự Trùng càng thêm mong đợi.

Hắn sớm muốn về nhà xem một chút.

Nhưng tu vi của Ngự Trùng chỉ có Tiên Tôn Cảnh, cảnh giới này ngay cả tư cách tự vệ cũng không có, hiện tại có Diệp Hạo là cao thủ Tiên Vương, bảo trì điệu thấp có lẽ không có vấn đề.

Thời gian cứ như thế trôi qua, đến đêm thứ ba thì Chiến Hạm run rẩy, tiếp theo lách cách chấn động.

Thân hình Diệp Hạo lóe lên xuất hiện trên khoang thuyền.

- Lôi Kích Bạo.

Ánh mắt Ngự Trùng lộ ra vẻ hoảng sợ.

Diệp Hạo nhìn về nơi xa.

Phạm vi Lôi Kích Bạo rất lớn, không biết kéo dài bao xa?

Chiến Hạm thỉnh thoảng nhận một đạo Kinh Lôi xung kích, làm Diệp Hạo cảm thấy khiếp sợ là uy lực Kinh Lôi cực mạnh, mỗi một kích đều tương đương với một kích toàn lực của cường giả Tiên Vương Cao Giai.

Một kích như vậy Diệp Hạo không quan tâm.

Nhưng mà một trăm đạo, một ngàn đạo thì sao?

Nếu muốn xuất thủ ngăn cản lại thì sẽ tiêu hao năng lượng trong cơ thể, đồng thời còn lại tiêu hao hết tinh khí thần.

Vì vậy, cho dù chiến lực của Diệp Hạo đạt đến Tiên Vương Đỉnh Phong cũng không thể đợi ở đây thời gian dài.

- Không cần lo lắng.

Diệp Hạo nhẹ giọng nói.

- Ngươi biết phạm vi Lôi Kích Bạo rộng bao nhiêu không?

Bờ môi Ngự Trùng run run nói tiếp.

- Trên cổ thuyền của ta có một Bán Thần Pháp Chỉ có một nửa vì Lôi Kích Bạo tiêu hao.

Nói tới đây, ánh mắt Ngự Trùng lộ ra vẻ khổ sở:

- Mà ta gặp phải Lôi Kích Bạo còn không bằng một phần mười Lôi Kích Bạo lần này.

Diệp Hạo nghe đến chữ cuối cùng cũng hiểu tại sao Ngự Trùng tuyệt vọng như vậy?

Nhưng hắn lại cười nói:

- Trên chiến hạm của ta, Bán Thần pháp chỉ do cường giả Đệ Nhị Cảnh viết.

- Đệ Nhị Cảnh?

Nghe vậy, trên mặt Ngự Trùng lộ vẻ kinh ngạc, chợt lại bị khổ sở thay thế:

- Đệ Nhị Cảnh cũng chưa chắc có thể đi qua.

Diệp Hạo không tiếp tục nói nữa mà lấy ra một tấm bùa, dán lên đầu Chiến Hạm.

Ngay lập tức, Ngự Trùng phát hiện tốc độ của Chiến Hạm vụt vụt tăng vọt hóa thành một đạo thiểm điện vọt tới phía trước.

- Đây là cái gì?

- Tăng Tốc Phù Chỉ.

Diệp Hạo nói tới đây, bay ra khỏi Chiến Hạm.

Ngự Trùng bị choáng váng.

Tình huống như thế nào?

Tại sao Diệp Hạo lại xông ra Chiến Hạm?

Ngự Trùng không biết, sau khi Diệp Hạo xông ra khỏi Chiến Hạm thì phất tay tiếp dẫn xuống từng đạo Kinh Lôi tiến hành luyện chế Lôi Châu.

Lôi điện cũng là một loại năng lượng.

Ngoại trừ Ngộ Đạo Thụ độ kiếp ra thì Diệp Hạo chưa từng gặp Kinh Lôi cường hoành như vậy.

Hắn đâu thể bỏ lỡ cơ hội luyện chế Lôi Châu tốt như thế.

Đương nhiên Diệp Hạo luyện chế Lôi Châu đồng thời không quên truy tung Chiến Hạm.

Đợi đến khi Chiến Hạm xông ra khỏi Lôi Kích Bạo, thân ảnh Diệp Hạo cũng đúng lúc đó xuất hiện lại.

- Ngươi đi đâu?

Ngự Trùng vội vàng vọt tới trước mặt Diệp Hạo hỏi.

- Ta đi phụ cận Chiến Hạm thôi.

Diệp Hạo cười nói.

- Ngươi có biết chuyện này nguy hiểm cỡ nào không?

Ngự Trùng không biết nói gì.

- Không phải ta đã không có chuyện gì rồi sao?

Trong miệng nói không có việc gì, nhưng Diệp Hạo lại rõ ràng nếu không có Thời Gian Tinh Thạch mình hoàn toàn không thể xuyên qua một mảnh Lôi Kích Bạo này.

Diệp Hạo trước sau khôi phục mới đi ra khỏi mảnh Lôi Kích Bạo.

Đương nhiên thu hoạch cũng to lớn.

Hắn luyện chế trên trăm viên Lôi Châu.

Bất kỳ một viên Lôi Châu nào cũng rút tinh hoa bên trong lôi đình ra, dựa vào phù chú thôi phát tăng cường, Diệp Hạo cảm thấy một viên Lôi Châu này trọng thương một cường giả Tiên Vương bát chuyển không có bao nhiêu vấn đề.

Diệp Hạo lập tức nhìn về phía Pháp Chỉ trên đầu thuyền.

Pháp Chỉ đã thiêu đốt một phần tư.

- Hỗn Độn quả nhiên không phải ai cũng có thể tùy tiện tới.

Diệp Hạo lẩm bẩm.

Sau đó, hắn lại tiếp tục lên đường.

Như vậy một tháng trôi qua, Chiến Hạm lại đâm vào một lốc xoáy.

Gió bên trong lốc xoáy này không phải gió bình thường.

Mà là Hỗn Độn Chi Phong.

Cường giả Tiên Vương cấp trở xuống bị thổi một chút cũng sẽ hôi phi yên diệt.

Kinh khủng như vậy!

Bá đạo như vậy!

Lần này, Chiến Hạm thúc đẩy tốc độ chậm.

Cho dù có Tăng Tốc Phù Chỉ cũng không làm nên chuyện gì.

Bốn phương tám hướng Hỗn Độn Chi Phong có xu thế muốn chấn vỡ Chiến Hạm.

Ngự Trùng run lẩy bẩy thì Diệp Hạo lại lần nữa vọt vào bên trong Hỗn Độn Chi Phong.

Hỗn Độn Chi Phong cũng là một loại năng lượng.

Diệp Hạo rút ra gió để luyện chế ra Phong Châu uy lực cường hoành.

Nhưng Phong Châu không có uy lực mạnh bằng Lôi Châu, nhưng bởi vì tốc độ Chiến Hạm quá chậm, nên Diệp Hạo mới có thời gian luyện chế.

Đương nhiên sức người cuối cũng cũng sẽ cạn.

Cho dù tùy ngươi luyện chế, ngươi lại có thể luyện chế bao lâu?

Cũng đừng quên trên người Diệp Hạo có trên trăm viên Thời Gian Tinh Thạch, thời gian cộng lại hơn ngàn năm, cho dù không có Thời Gian Tinh Thạch cũng có lực lượng thời gian Thiên Đạo ban cho, giờ lực lượng thời gian vẫn còn tới bốn trăm năm.

Khôi phục pháp lực đồng thời khôi phục tinh khí thần.

Không có dăm ba tháng hoàn toàn không thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.

Nhưng Diệp Hạo đâu cần quan tâm những thứ này.

Bất kỳ chuyện gì cũng tương đối.

Nếu đổi thành Tu Sĩ khác thì sẽ không tiêu hao Thời Gian Chi Lực trân quý để đi luyện chế Phong Châu, bọn họ thấy đó là một cuộc mua bán lỗ.

Nhưng Diệp Hạo thấy rất đáng giá.

Đợi đến khi Chiến Hạm xông ra lốc xoáy, tấm Bán Thần Pháp Chỉ kia chỉ còn lại một phần hai.

- Lộ trình chỉ mới đi qua một nửa.

Ngự Trùng cười khổ nói.

Diệp Hạo lại bất ngờ nói:

- Càng đến gần Phiêu Miểu Đại Lục càng an toàn, đạo lý kia ngươi không phải không hiểu chứ?

- Nhưng biên giới Phiêu Miểu Đại Lục vẫn còn cách xa dữ lắm.

Ngự Trùng lại không phải tiểu hài tử, sao nghe không hiểu Diệp Hạo an ủi?

- Đi theo ta, ngươi sợ cái gì?

Diệp Hạo nhếch miệng nói tiếp.

- Còn có, ngươi không có lòng tin đối với ta như thế à?

- Ngươi lần thứ hai đi tìm chết rồi, ta không biết lúc nào ngươi mới có thể để người khác yên tâm một chút đây.

Ngự Trùng há to miệng, vẫn nói ra lời từ đáy lòng.

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Hạo lập tức đen lại.

- Đại gia, sao lại nói như vậy?

Mình đi tìm đường chết?

Mình đi luyện chế Phong Châu mà.

Vừa nghĩ tới Phong Châu, ánh mắt Diệp Hạo lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

Lần này, hắn luyện chế được hơn ba trăm viên Phong Châu.

Sở dĩ số lượng không nhiều, bởi vì Diệp Hạo đã chiết xuất.

Hắn cảm thấy Phong Châu Vương Cấp Sơ Kỳ không có ý nghĩa, nên toàn luyện chế Trung Kỳ thôi.

Những Phong Châu và Lôi Châu này, bản thân Diệp Hạo không cần đến, nhưng những thứ này đều có thể coi như nội tình Viêm Hoàng Tông.

- Không biết trong hỗn độn có biển lửa hay không?

Diệp Hạo nhìn phía xa nói khẽ.

Miệng Ngự Trùng không khỏi kéo dài ra.

Ngươi có thể mong chờ chuyện gì tốt một chút không?

Nhưng mà chợt cả người Ngự Trùng bị choáng váng, bởi vì Không Gian phía trước đều bị ánh lửa bao phủ, kinh khủng hỏa diễm làm cho hắn không thể không nhắm mắt.

- Ngươi đúng là miệng quạ đen.

Ngự Trùng nhịn không được mắng to.

Bạn cần đăng nhập để bình luận