Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3178: Trở Thành Chúa Tể

Kỳ thật Diệp Hạo đã biết một bước này nếu lúi xuống sẽ rơi vào cảnh diệt vong.

Nhưng giờ này khắc này hắn còn có lựa chọn khác sao?

Cứ đứng mãi ở đây cũng không phải là cách.

Bởi vì tướng sĩ năm đại thế lực không thể tiếp tục chờ tân ngã đi đến bỉ ngạn.

Lúc này hắn ngoại trừ việc mạo hiểu ra thì không còn lựa chọn nào khác.

Âm Dương vực!

Một thân ảnh mặt trắng không râu lẳng lặng nhìn xem một màn này.

Khi hắn nhìn thấy tân ngã rơi xuống, trên mặt hắn tràn ngập vẻ lạnh lùng.

- Có lẽ hắn vĩnh viễn sẽ không biết rằng mọi thứ đều là duyên phận.

- Đúng vậy, cho hắn hi vọng, lại để cho hắn tuyệt vọng, Âm Dương chúa tể, bây giờ ngươi chơi càng ngày càng hăng đấy.

Nam tử cả người mặc trường bào đen nhàn nhạt nói.

- Như vậy không thú vị sao?

Âm Dương chúa tể cười lớn nói.

- Hắn cho rằng hắn có thể nghịch thiên?

- Nhân tộc hủy diệt đã là chuyện định sẵn.

Nam tử thân mặc trường bào đen nhìn Âm Dương chúa tể một cái nói.

- Ta cũng nên trở về Địa Phủ rồi.

Khi vị này sắp rời khỏi, hắn bỗng nhìn thấy một cảnh tượng.

Sau một khắc hắn hoảng sợ nói.

- Làm sao có thể?

Sắc mặt Âm Dương chúa tể âm trầm như nước.

- Điều đó không có khả năng.

Khi tân ngã té xuống, bỗng có một bóng người xuất hiện ở dưới chân hắn.

Thân ảnh kia nhìn không rõ bộ dáng, thậm chí ngay cả nam hay nữ đều không thấy rõ.

Tân ngã vô thức đạp lên, thân thể hắn đột nhiên bay lên rồi hạ xuống bỉ ngạn.

Hắn vội vàng quay người nhìn về phía thâm uyên.

Hắn chỉ thấy được một đôi mắt.

Đôi mắt kia tràn ngập thâm tình, lưu luyến vô cùng.

- Ngươi là ai?

Tân ngã hô lớn.

Thân ảnh kia từ từ rơi xuống cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Tân ngã có chút choáng váng.

Vì sao trước bỉ ngạt một bước lại có một bóng người?

Thân ảnh kia vì trợ giúp hắn thậm chí không tiếc bản thân bị huỷ diệt.

Phải biết đối phương có thể đi đến nước này, đã vô cùng mạnh mẽ.

Vì sao hắn không tự mình tiến tới bỉ ngạn?

Tân ngã không hiểu.

Khi hắn đang trầm tư, ánh sáng thần thánh như bình minh tắm rửa toàn thân hắn, cùng lúc đó tân ngã phát hiện không chỉ thân thể mà cả linh hồn hắn đều đang bắt đầu lột xác.

Không sai.

Lột xác.

Rất nhanh tân ngã phát hiện rất nhiều bí ẩn trong thiên địa đều được khắ sâu trong đầu hắn.

Loại cảm giác này phảng phất giống như tự hiểu mà không cần ai dạy.

Dần dần hắn phát hiện thân thể hắn đã phá vỡ giới hạn và vươn tới một cấp đọ khó có thể tưởng tượng được.

Gấp đôi!

Gấp hai!

Gấp ba!

Thức hải của hắn cũng không ngừng khuếch trương.

Nếu như nói trước đó thức hải của hắn là một vùng biển rộng, vậy bây giờ thức hải của hắn chính là một hành tinh.

Mênh mông vô biên vô hạn.

Rất nhanh hắn cũng hiểu vì sao thức hải của hắn lại khuếch trương liên tục như vậy.

Bởi vì tất cả bí ẩn trong thiên địa đều mở ra với hắn.

Nếu thức hải không đủ rộng lớn, những kiến thức kia sẽ khiến thức hải hắn nổ tung.

Gấp mười!

Gấp hai mươi lần!

Gấp ba mươi lần!

Tân ngã đã từng cảm thấy giữa Chúa Tể và Kim Thế cảnh đỉnh phong chênh lệch cũng chỉ tầm mười lần mà thôi.

Nhưng bây giờ hắn mới nhận ra rằng mình đã nghĩ sai rồi.

Con đường trong ba ngàn đại đạo hắn đi cũng tương đối yếu nhất.

Nhưng cho dù là như vậy, tu vi của hắn chí ít cũng tăng lên gấp ba mươi lần, hơn thế nữa hiện tại tu vi của hắn vẫn đang còn tiêp tục tăng lên.

Bốn mươi lần!

Năm mươi lần!

Sáu mươi lần!

Khi tu vi hắn tăng vọt đến nước này, trong lòng tân ngã cũng có chút run sợ.

Chênh lệch giữa Chúa Tể và Kim Thế cảnh đỉnh phong lớn như vậy sao?

Khó trách từ xưa đến nay chưa từng có ai có thể động tới Chúa Tể.

Động thế nào?

Động lông gà?

Chênh lệch giữa hai bên lớn đến mức khó có thể tưởng tượng được.

Nghĩ tới đây tân ngã không khỏi nghĩ đến Ngân Hà.

Năm đó Ngân Hà tự chế ra Cửu Trọng Thiên.

Hắn nói một đòn đỉnh phong của hắn có thể đả thương Chúa Tể.

Bây giờ xem ra Ngân Hà còn chưa biết Chúa Tể cường đại đến mức nào.

Lúc ấy Chúa Tể chỉ đang chơi đùa với hắn mà thôi.

Bảy mươi lần!

Tám mươi lần!

Chín mươi lần!

Cũng vào lúc này, xu thế tăng vọt tu vi của hắn mới chậm lại.

Kỳ thật tăng lên đến mức này khiến tân ngã cũng hơi sợ.

Tu vi tăng là chuyện tốt, nhưng tăng mãi không có điểm dừng, trong lòng hắn cũng phải run rẩy.

Chín mươi mốt lần.

Chín mươi hai lần.

Chín mươi ba lần.

Khi tu vi của hắn tăng lên gấp một trăm lần mới ngừng lại.

- Chênh lệch gấp trăm lần?

Tân ngã có chút cảm khái nói.

Trên thực tế chênh lệch giữa Chúa Tể và Kim Thế cảnh đỉnh phong cũng không chỉ gấp trăm lần.

Phải biết cái gọi là thực lực tăng gấp một trăm lần là so với lúc đi đến gần bỉ ngạn.

Thử hỏi thế gian này có mấy người có thể đi đến được nước này.

Nói cách khác thực tế chênh lệch sẽ càng lớn hơn.

Lúc này tân ngã nhìn về bốn phía.

Ngoại trừ một con đường nhỏ gập ghềnh ra thì không còn có gì khác.

Tân ngã thử đi về phía con đường nhỏ đó.

Nhưng phía trước lại có một thứ gì đó vô hình ngăn cản.

Hắn cố gắng mở ra nhưng lại lờ mờ cảm thấy một mối nguy hiểm tiềm tàng.

Hắn lập tức ngừng lại.

Đây là nơi nào?

Đây là bỉ ngạn.

Đùa chắc.

- Chẳng lẽ cứ như vậy mà trở về tay không?

Trong lòng tân ngã có chút không cam lòng.

Hắn nhìn bốn phía một chút, thực sự không có thứ gì hết.

Chờ chút.

Tân ngã ngồi xổm xuống.

Hắn phát hiện trên mặt đất có thổ nhưỡng.

Mà những thổ nhưỡng này có thể đào lên.

Hắn phất tay muốn mang thổ nhưỡng dưới chân đi, nhưng lại phát hiện thổ nhưỡng miễn dịch với thần thông của hắn.

- Nếu đã như vậy thì ta tự đào là được.

Tân ngã nghĩ xong liền lấy ra một cái xẻng nhỏ.

Hắn trở thành công nhân đào đất chăm chỉ.

Đào còn chưa được bao lâu, trong tai hắn đã vang lên tiếng bản tôn thúc giục.

- Ngươi còn chưa chịu trở về?

Cảm nhận được cảm xúc sốt ruột của bản tôn, tân ngã đào thêm hai lần rồi mới vội vả trở về.

Hắn nhảy vọt một cái liền trở về hiện thực.

Sau một khắc tân ngã mở ra hai mắt.

Kim quang gai mát xuyên qua cấm địa Thái A sơn mạch, xuyên qua mặt trời mặt trăng và các ví sao, xuyên qua cả quá khứ lẫn tương lai.

Hai bên đang giao chiến cũng không hẹn mà cùng ngừng lại.

Nhưng khi Nhân tộc thấy thấy kim quang phát tán từ cấm địa, nguyên một đám đều tràn ngập sợ hãi lẫn mừng rỡ.

Còn liên minh các tộc lại bất an.

Chẳng lẽ Tinh Hà thành công?

Oanh!

Đúng lúc này một đạo uy áp kinh khủng quét ngang nơi đây.

Hàng nàn vạn đại quân các tộc lập tức hoá thành bột mịn.

Cảnh tượng này khiến cao tầng các tộc đang đứng giữa không trung đều bị choáng váng.

Chuyện gì thế này?

Tinh nhuệ trong tộc bọn họ tại sao lại chết sạch rồi?

Mà một khắc sau bọn họ cũng cảm nhận được một thần niệm kinh khủng quét qua thân thể bọn hắn rồi lan về bốn phương tám hướng, tràn ngập toàn bộ Cửu Cung vực.

Thần niệm cường thế hết sức;

Thần niệm bá đạo hết sức;

Thần niệm vô cùng đáng sợ.

Chỉ trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ Cửu Cung vực, tiếp đó tất cả kẻ thủ dù là Yêu tộc hay Ma tộc xuất thủ với Nhân tộc đều hoá thành tro tàn.

Trong lòng tân ngã tràn đầy cảm khái.

Cửu Cung vực to lớn biết bao.

Nhưng bây giờ chỉ một cái nháy mắt, thần niệm của hắn đã có thể bao phủ toàn bộ Cửu Cung vực.

Chỉ một ý niệm đã giết sạch sẽ hàng trăm ngàn vạn đại quân các tộc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận