Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2941: Chỗ Thứ Ba Di Tích.

Sắc mặt Hi Vọng thay đổi.

Thanh Viên hơi chút trầm ngâm liền nói.

- Để Nhân tộc và Nguyệt tộc lấy hai phần quả thật không ổn, như vậy đi, chúng ta đưa ra một phương án hoà hoãn giữa hai bên.

- Hoà hoãn thế nào/

Phá Quân thản nhiên nói.

- Nhân tộc và Nguyệt tộc mỗi bên cầm hai mươi hai tấm, chúng ta mỗi người cầm mười sáu tấm.

Thanh Viên trầm giọng nói.

- Phần của Nhân tộc và Nguyệt tộc có phải hơi nhiều rồi không, ta cảm thấy mỗi người chúng ta cầm mười bảy tấm thì tốt hơn.

Chân Hống suy nghĩ một chút nói.

- Nếu mỗi người chúng ta lấy mười bảy tấm, vậy phía Nguyệt tộc và Nhân tộc mỗi bên cũng chỉ lấy được mười tám tấm mà thôi.

Thanh Viên ngập ngừng nói.

Chân Hống ngây ngẩn cả người.

Nếu như vậy Nhân tộc và Nguyệt tộc làm sao có thể đồng ý được đây?

- Vậy cứ dựa theo Thanh Viên nói mà làm.

Cuối cùng Phá Quân chốt lại đáp án.

Trên danh nghĩa, hắn là người mạnh nhất trong đây.

Lúc này nếu hắn không đứng ra tỏ thái độ, vậy ai sẽ làm?

- Được.

- Ta đồng ý.

- Cứ dựa theo Thanh Viên nói mà làm.

Đám người cũng nhao nhao tỏ thái độ.

Ngay sau đó đám người tự động lựa chọn khu vực cho riêng mình.

Bởi vì ngoại trừ Diệp Hạo và Hi Vọng ra, ai cũng không biết lệnh bài nơi này có phân đẳng cấp.

Vì vậy đám người không biết rằng cao thủ mà hai người Diệp Hạo chọn đều là Quá Khứ cảnh hậu kỳ.

Lúc đánh vỡ những trận pháp này, Diệp Hạo cũng không hề dùng trận đạo của mình.

Nếu không sẽ bị bại lộ.

Dưới hàng loạt đòn đánh bạo lực, đám người cũng nhanh chóng chiếm được lệnh bài.

Diệp Hạo và Hi Vọng, mỗi người đều chiếm được tám lệnh bài.

- Di tích nơi này cũng không còn cái gì nữa.

- Chúng ta nên tiến tới di tích thứ ba thôi.

- Chỉ là không biết bên trong di tích thứ ba có gì?

Đám người Phá Quân tâm tình tốt nói.

Toàn bộ những thứ này đều là át chủ bài đấy.

Có những lệnh bài này, ngoại trừ lão tổ tông môn ra, còn cần e ngại ai chứ?

Sau khi rời khỏi di tích này, Diệp Hạo đưa cho Hi Vọng một túi càn khôn.

- Cho ngươi.

Thầm niệm của Hi Vọng quét qua một lần rồi nhận lấy, ngay sau đó Hi Vọng cũng đưa cho Diệp Hạo một túi càn khôn.

- Ngươi…?

- Không có ngươi, ta cũng không có thể chiếm được nhiều lệnh bài như vậy.

Hi Vọng nghiêm túc nói.

- Bởi vậy trong tám tấm lệnh bài này ta lấy hai tấm là đủ rồi, số còn lại ngươi giữ đi.

Nhìn thấy trên mặt Diệp Hạo lộ ra vẻ chần chờ, Hi Vọng nói tiếp.

- Đừng để ta thiếu ngươi quá nhiều.

- Được rồi.

Hi Vọng đã nói đến vậy, Diệp Hạo đành phải nhận lấy.

Khi cao thủ trong liên minh biết đám người Phá Quân lấy được lệnh bài, cả đám đều ngây ngẩn cả người.

- Át chủ bài Siêu Thoát cảnh.

- Chỉ sợ sau này đám nhóc con đó sẽ không thèm để chúng ta ở trong mắt.

- Bây giờ bọn họ đã có thực lực Nửa Bước Cấm Kỵ hoặc gần tới Nửa Bước Cấm Kỵ, không cần bao lâu đám nhóc con đó sẽ đuổi kịp chúng ta.

- Thời đại này không phải dành cho chúng ta.

- Không biết bên trong di tích thứ ba có gì?

- Đã có vài thiên kiêu bỏ mạng ở bên trong rồi.

Khi cao tần liên minh đàm luận, vượn già phất tay đưa đám người Diệp Hạo đến di tích thứ ba.

- Trước mắt các ngươi là cửa vào di tích thứ ba, chỉ là ta muốn khuyên các vị là…nếu thực lực không đủ, xin đừng đặt chân, bởi vì trước đó đã có năm thiên kiêu bỏ mạng bên trong rồi.

Âm thanh của vượn già vang lên trong tai mọi người.

- Mà ngay cửa lớn nay, cả năm thiêu kiêu đó còn chưa vào được đâu.

Cái gì?

Sắc mặt mọi người hoàn toàn thay đổi.

Ngay cả cửa còn chưa vào được?

- Ta tới.

Phá Quân đi đầu tiến vào.

Ánh mắt của mọi người lập tức nhìn chằm về phía Phá Quân.

Đám người để ý thấy khi Phá Quân đi qua cánh cửa, cơ thể hắn run một cái, ngay sau đó Phá Quân đã thông qua đi về phía trước.

- Phá Quân, vừa rồi ngươi đã trải qua cái gì?

- Phá Quân, vừa rồi xảy ra cái gì?

- Phá Quân, ngươi nói thử một câu xem.

Đáng tiếc rằng dù đám ngừoi nói thế nào, Phá Quân cũng không hề có lời đáp lại nào.

Rất nhanh thân ảnh của Phá Quân đã biến mất không thấy.

- Ta tới.

Thanh Viên trầm ngâm một chút rồi cũng đi đến cánh cửa.

- Cẩn thận.

Hải Triều nhắc nhở.

- Yên tâm.

Thanh Viên để lại ánh mắt trấn an cho Hải Triều rồi nhanh chân bước lên phía trước.

Đám người để ý thấy thân ảnh Thanh Viên khi qua cánh cửa cũng rn lên một cái, tiếp đó dưới sự khiếp sợ của mọi người, Thanh Viên phun ra một ngụm máu tươi.

Giữa không trung, vượn già nắm chặt nắm đấm lại.

Bên trong di tích này chính là đại cơ duyên.

Hắn thực sự hi vọng Thanh Viên có thể vào.

Đáng tiếc rằng hắn lại không thể làm thay được.

Thân ảnh Thanh Viên lảo đảo mấy lần cuối cùng vẫn kiên định đi bước về phía trước.

Sau mười lần hô hấp, thân ảnh của hắn cũng biến mất.

- Có chút khó khăn đấy.

Diệp Hạo lẩm bẩm nói.

- Đúng vậy, trong hàng ngũ thiên kiêu Thanh Viên cũng thuộc về dạng cường giả.

Hi Vọng trầm lặng nói.

- Ngươi muốn thử không?

Diệp Hạo nhìn Hi Vọng nói.

- Ta có dự cảm bên trong di tích này có đại cơ duyên, bất kể thế nào ta cũng muốn đi vào.

Hi Vọng gật đầu thật mạnh một cái.

- Vậy ngươi đi đi.

Diệp Hạo nghĩ một hồi nói.

- Có vẻ ngươi không hề lo lắng cho mình?

Hi Vọng đột nhiên nhận ra một điểm.

- Cần phả lo lắng sao?

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

Hi Vọng nhìn Diệp Hạo một cái thật sâu rồi không nói nữa.

Đúng lúc này Hi Vọng nghe được một âm thanh kêu thảm thiết, nàng khiếp sợ phát hiện một bạch y nữ tử chết thảm ở lối vào, ngay cả thần hồn cũng không còn.

- Thiên kiêu của Bạch ngư tộc chết.

- Đáng tiếc.

- Nhiều năm rồi Bạch Ngư tộc mới sinh ra được một cao thủ thiên kiêu, bây giờ hi vọng của bọn họ bị tan vỡ rồi.

- Thật không dễ dàng gì.

- Tu vi của ta còn chưa bằng thiên kiêu của Bạch Ngư tộc nữa, ta nghĩ mình vẫn không nên xông vào thì hơn.

- Mạng nhỏ quan trọng hơn.

Trong sân không ít thiên kiêu quyết định rút lui.

- Ngươi đi vào trước đi.

Lúc này Diệp Hạo mở miệng nói.

Hi Vọng gật đầu một cái.

Hi Vọng vừa mới đi tới cửa di tích đã lập tức phun ra một ngụm máu tươi, cả người giống như bị một đòn công kích quỷ dị.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn lảo đảo tiến vào di tích.

Diệp Hạo nhìn Remy ở phía xa.

- Ngươi vẫn không nên đi vào thì hơn.

- Hừ, xem thường ai vậy?

Remy chống nạnh nói.

Diệp Hạo lắc đầu rồi bước vào của di tích.

Vừa mới đển cửa vào, Diệp Hạo cũng cảm giáy được một

Vừa rồi đến cửa vào Diệp Hạo cũng cảm giác được một trận phô thiên cái địa thế.

Không sai.

Thế!

Đây là Thiên Địa đại thế.

Giống như bài sơn đảo hải trấn áp vào thân thể Diệp Hạo.

Lui?

Phía sau chính là bờ vực.

Căn bản lui không được.

Nói cách khác chỉ có thể chống lại.

Vả lại cỗ Thiên Địa đại thế này phủ xuống quá mức đột ngột.

Thậm chí cũng không hề cho Diệp Hạo thời gian để phản ứng.

- Phá cho ta.

Diệp Hạo quát lớn nói.

Vạn Cổ Bất Diệt Quyết vận chuyển tới cực hạn, cả người Diệp Hạo hoàn toàn bộc lộ tài năng.

Oanh!

Hai cỗ lực lượng hoàn toàn khác biệt đụng vào nhau.

Sau một khắc Diệp Hạo phun ra một ngụm máu tươi, dưới ánh mắt của đám người héo quắt ngã xuống đất.

- Diệp Hạo thật cứng đầu.

- So với đám người Thanh Viên, Diệp Hạo vẫn kém hơn một bậc.

- Trước đó Diệp Hạo chắc chắn vận dụng bí pháp nào đó, ta hoài nghi loại bí pháp này sẽ làm thương đến bản nguyên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận