Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2822: Động Thủ

Luyện chế Tam Chuyển Kim Đan có một dược liệu chủ đạo.

Đó chính là Hắc Minh hoa.

Đương nhiên Hắc Minh hoa cũng không phải không thể thay thế được, có thể dùng Ẩn Nguyên hoa cấp bậc cao hơn.

Mà đây không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là vì sao Minh vực lại có Hắc Minh hoa?

Nhánh tướng sĩ này tiến lên, thẳng đến một tông môn.

- Minh Kính tông.

Khi nhìn thấy cái tên được khắc bên trên cánh cửa, thần niệm Diệp hạo lập tức tràn về bốn phía, sau một khắc thần niệm của hắn đã quét qua toàn bộ Minh Kinh tông một lần.

Minh Kính tông chỉ là một tông môn bình thường.

Người mạnh nhất bên trong Minh Kính tông là một cao thủ Thần Vương.

Dạng tông môn như này đối với Diệp Hạo mà nói chính là không cần phải đề phòng.

Diệp Hạo để ý thấy sau khi nhánh tướng sĩ này tiến vào Minh Kính tông lập tức đi thẳng tới trước cửa một toà biệt viện.

Ở cửa ra vào biệt việt có một thanh niên mừng như điên cầm lấy hộp gấm.

Hai tay hắn không ngừng run rẩy.

Từ đó có thể thấy được trong lòng hắn kích động cỡ nào.

- Các ngươi ở đây bảo vệ, cấp bất luận kẻ nào tiếp cận.

Thanh niên kia trầm giọng nói.

- Tuân mệnh.

Mười tám tướng sĩ cung kính nhận lệnh.

Ngay sau đó thanh niên kia cầm hộp gấm đi vào trong phòng.

Nhìn nữ tử đang ngủ say, thanh niên kia nhẹ nhàng nói.

- Tuyết nhi, ta tìm được Hắc Minh hoa rồi, ta sẽ cứu ngươi ngay lập tức.

nói xong thanh niên kia mở hộp gấm ra, trong hộp gấm là một đoá hoa màu đen.

Mỗi một cánh hoa đều giống như mộng ảo, nhìn một chút thôi là có thể dễ dàng bị trầm mê bên trong nó.

Thanh niên kia ổn định tâm thần rồi đưa tay hái cánh hoa, nhưng vào lúc này từ phía ngoài truyền đến một âm thanh băng lãnh.

- Ninh Hạo, Hắc Minh hoa chính là chí bảo của Hắc Minh môn, ngươi có biết hậu quả của việc động vào Hắc Minh hoa không?

Sắc mặt Ninh Hạo hoàn toàn thay đổi.

Hắn không ngờ đám người Thập Bát đánh cắp Hắc Minh hoa vậy mà lại có người phát hiện.

Làm sao bây giờ?

- Ninh Hạo, nếu bây giờ ngươi giao Hắc Minh hoa ra, ta có thể coi như chuyện này không xảy ra, nhưng nếu ngươi không giao Hắc Minh hoa ra thì cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.

Tâm thần Ninh Hạo run lên.

Hắn biết đây là lời cảnh cáo.

Nhưng ngay sau đó Ninh Hạo cắn răng một cái.

- Thập Bát, các ngươi canh giữ cửa.

Tiếng nói vừa rơi xuống, đồng thời hắn hái xuông một cánh hoa nhéo vào trong miệng cô gái kia.

- Ninh Hạo, ngươi đang đùa với lửa đấy.

Đối phương bị chọc giận.

Nàng không ngờ rằng bản thân tận tình khuyên bảo vậy mà không có hiệu quả gì.

A!

Phía bên ngoài truyền đến âm thanh kêu thảm.

Một cô gái mặc ao đen xuất hiện ở ngoài viện, nàng nắm lấy chuôi chiến kiếm màu tím đảnh thương nặng một tướng sĩ.

Mười bảy tướng sĩ còn dư lại hoàn toàn bị chọc giận, bọn họ nhao nhao nắm lấy trường kiếm phóng tới nữ tử kia.

Nhưng kết quả lại bị đánh trọng thương.

Chỉ sau chưa đầy ba lần hô hấp, nữ tử hắc y cầm chiến kiếm đầy máu xuất hiện ở trong phòng.

- Ninh Hạo.

Trong mắt nữ tử hắc y tràn đầy lửa giận.

- Hắc Phượng.

Ninh Hạo đứng lên, hắn duỗi tay ra, bảo vệ nữ tử kia ở sau lưng.

- Miễn ngươi buông tha cho tiểu Tuyết, ta tuỳ ý cho ngươi xử lý.

- Tiểu Tuyết, tiểu Tuyết, tiểu Tuyết, trong mắt ngươi chỉ có mỗi tiểu Tuyết thôi sao?

Trên khuôn mặt tinh xảo của nữ tử hắc y tràn đầy vẻ tức giận.

- Hắc Phượng tiểu thư, chuyện lần này là do Ninh Hạo không đúng, ngươi muốn đánh muốn mắc cứ thoải mái, nhưng đừng làm tổn thương tới tính mạng của hắn là được.

Lúc này một lão giả xuất hiện ở các đó không xa, khổ sở nói.

- Ninh Chung, ngươi biết Hắc Minh hoa có ý nghĩa gì đối với Hắc Minh môn không?

Hắc Phượng nhìn lão giả kia gằn từng chữ nói.

Lão giả kia sợ hãi kinh ngạc hỏi.

- Ninh Hạo, ngươi ăn cắp Hắc Minh hoa chí bảo của Hắc Minh môn?

Nói xong, hắn nhìn qua thấy Hắc Minh hoa đã bị ngắt xuống một cánh, tay chân cũng trở nên lạnh buốt.

Đây chính là Hắc Minh hoa đấy?

Dù không nói là vô giá cũng không khác gì nhiều.

- Ngươi thật hồ đồ.

Ninh Chung hận không thể dùng một bàn tay đánh chết Ninh Hạo.

Chuyện này sẽ khiến Ninh Kính tông không thể gượng lên được ữa.

- Thật xin lỗi, gia gia.

Ninh Hao cúi đầu xuống. Nói.

- Lúc này ngươi nói xin lỗi với ta thì có tác dụng gì? Ngươi đi cần Phượng tiểu thư tha thứ đi.

Ninh Chung vọt tới bên người Ninh Hạo cho hắn một bạt tai, lớn tiếng gầm thét.

Nửa bên mặt của Ninh Hạo lập tức bị sưng lên, ngay cả khoé miệng cũng bị xé rách.

Hắn chần chờ một chút rồi nhìn về phía Hắc Phượng.

- Hắc Phượng, miễn ngươi không làm thương đến tiểu Tuyết, ta tuy ý cho ngươi xử trí.

Toàn thân Ninh Chung đều run lên.

Mẹ nó, ngươi bị ngốc hả?

Lúc này còn không quên đề cập đến tiểu Tuyết nữa chú?

Chẳng lẽ ngươi không biết người Hắc Phượng ghét nhất chính là tiểu Tuyết sao?

Quả nhiên Hắc Phượng tức điên lên.

- Ninh Hạo, ta chỉ muốn hỏi ta có điểm nào không bằng tiểu Tuyết của ngươi?

- Bàn về thân phận, tiểu Tuyết chỉ là một nha đầu hèn mọn; bàn về tướng mạo, tiểu Tuyết cũng kém xa ngươi; bàn về tu vi, tiểu Tuyết ngay cả bóng lưng của ngươi cũng không nhìn thấy.

- Nhưng mà ta thích nàng.

Hắc Phượng như bị sét đánh.

Câu nói cuối cùng của Ninh Hạo cũng đồng thời rút hết máu trên mặt của nàng.

- Ninh Hạo, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội.

Hắc Phượng nắm chặt nắm đấm cắn răng nói.

- Miễn ngươi cứoi ta, chuyện ngươi đánh cắp Hắc Minh hoa sẽ xoá bỏ.

ánh mắt Ninh Hạo lộ vẻ giãy dụa.

hắn cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu Tuyết, lại liếc mắt nhìn Hắc Phương cách đó không xa, cuối cùng vẫn lắc đầu nói.

- Xin lỗi.

Ba!

Ninh Chung tức giận đánh cho hắn một bạt tai.

- Ngươi sao có thể ích kỷ như vậy chứ?

Phải biết Ninh Hạo đại biểu cho Ninh Kính tông.

Ngươi cự tuyệt Hắc Phượng, Minh Kính tông cũng sẽ chôn theo cùng.

- Xin lỗi.

Ninh Hạo nhìn thoáng qua Ninh Chung thấp giọng nói.

Hắc Phượng lảo đảo lùi lại mấy bước, thất hồn lạc phách một hồi, ngay sau đó ánh mắt nàng trở nên hung tàn.

- Ninh Hao, ta muốn từ trên xuống dưới Minh Kính tông vì ngươi mà phải chôn cùng với lý tưởng tình yêu ngu ngốc của ngươi.

- Người tới.

Hắc Phượng nói xong, bốn nữ tử hắc y lập tức xuất hiện ở bên người nàng.

- Đồ sát toàn bộ Minh Kính tông cho ta.

Hắc Phượng gầm thét lên.

- Tuân mệnh.

Bốn nữ tử hắc y chắp tay nói.

Khi khí tức trên người bốn nữ tử tràn ra, trên mặt Ninh Chung tràn đầy chấn kinh.

Thần Vương!

Bốn Thần Vương!

Làm sao có thể?

Bốn thị nữ bên người Hắc Phượng đều là Thần Vương?

Ninh Hạo cũng bị giật mình.

Hắn không ngờ rằng Hắc Phượng lại liều lĩnh như thé.

- Ngươi không thể như vậy.

Khắp khuôn mặt Ninh Hạo tràn đầy sợ hãi.

Giờ khắc này Ninh Hạo cũng bị giật mình.

Hắn cho rằng Hắc Phượng sẽ không động thủ.

Nhưng giờ khắc này hắn mới phát hiện mình không còn có thể kiểm soát được tình hình nữa rồi.

- Không nghe thấy lời ta nói gì sao?

Hắc Phượng liếc bốn thị nữ một cái nói.

Bốn thị nữ kia lập tức tách nhau vọt ra bốn phía, cùng lúc đó pháp tướng đại thủ của các nàng vỗ tới bốn phương tám hướng Minh Kính tông.

Uy áp mênh mông khiến trái tim của từng tu sĩ Minh Kính tông đều run rẩy, bọn họ nhìn pháp tướng đại thủ trên đỉnh đầu, khuôn mặt tràn ngập tuyệt vọng.

Làm sao ngăn cản?

Làm sao ngăn cản?

Đây chính là pháo tướng đại thủ của Thần Vương cấp đấy.

Có thể đối kháng với Thần Vương chỉ có Thần Vương mà thôi.

Tổ sư sao còn chưa xuất hiện chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận