Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2040: Chiến Đấu Khôi Lỗi

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Thiên Sát Lâu có bao nhiêu sát thủ, trong lòng Bất Lương Nhân rất rõ ràng.

Tất cả sát thủ trong trí nhớ của hắn đều bị bắt đến Không Gian này.

Không sót một ai.

- Ngươi —— sao ngươi làm được?

Bất Lương Nhân chỉ vào Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo không trả lời mà nhìn về phía một trung niên:

- Nếu ta đoán không lầm ngươi chính là Lâu Chủ Thiên Sát Lâu?

- Diệp Hạo, ngươi muốn làm gì?

Lâu Chủ Thiên Sát Lâu nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói.

- Ngươi là đại ca của Bất Lương Nhân mà.

Những năm này, Lâu Chủ Thiên Sát Lâu vẫn luôn chăm chú tin tức về Diệp Hạo.

Vì vậy, sao có thể không biết Diệp Hạo được?

- Ta coi Bất Lương Nhân là huynh đệ, nhưng hắn coi ta là thịt cá.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Chắc có hiểu lầm thôi.

Lâu Chủ Thiên Sát Lâu trầm ngâm một hồi, nói.

- Ta có thể đảm bảo nói cho ngươi biết không có hiểu lầm gì cả.

Diệp Hạo nói đến đây, nói tiếp:

- Ta muốn mượn ngươi ít đồ.

- Mượn ít đồ? Ngươi muốn cái gì?

Lâu Chủ Thiên Sát Lâu khẽ giật mình hỏi.

- Bản Nguyên của ngươi.

Diệp Hạo cười híp mắt nói.

- Ngươi muốn luyện hóa ta?

Lâu Chủ lập tức hiểu được.

- Ngươi xác định ngươi có bản sự này?

- Có bản lãnh này hay không rất nhanh ngươi sẽ biết .

Diệp Hạo nói ra tay luyện hóa Thiên Sát Lâu chủ.

Vừa ra tay, sắc mặt hắn thay đổi.

- Diệp Hạo, chuyện gì cũng từ từ nói.

Sao Diệp Hạo có thể dừng lại được?

Mấy hơi thở sau, Linh Hồn của Thiên Sát Lâu chủ đã bị tuyệt diệt, không bao lâu sau hắn đã hóa thành hai đoàn Bản Nguyên.

- Không ngờ Thiên Sát Lâu chủ lại là cường giả Đệ Nhị Cảnh Trung Giai.

Diệp Hạo nói đến đây, vứt cho Trần Thăng một đoàn Bản Nguyên:

- Sau khi nuốt vào ngươi có thể đặt chân đến Đệ Nhất Cảnh, thậm chí còn có thể đi được một đoạn trên đó.

- Đa tạ công tử .

Trần Thăng kích động nhận lấy.

Lúc này, ánh mắt Diệp Hạo rơi vào trên người một lão giả.

- Không ngờ Thiên Sát Lâu còn có một Bán Thần.

Lão giả kia rùng mình một cái:

- Tha mạng.

- Sát thủ sao có thể xin tha mạng?

Diệp Hạo khinh bỉ nhìn lão giả kia một chút, tiếp theo động thủ luyện hóa lão giả này.

Lão giả này là Đệ Nhất Cảnh Trung Giai, vì vậy hắn cũng luyện hóa hai đoàn Bản Nguyên.

Sau đó, Diệp Hạo tiếp tục xuất thủ luyện hóa hơn mười vị cao thủ Tiên Vương Đỉnh Phong của Thiên Sát Lâu, còn vì tại sao hắn chỉ luyện hóa đến cấp bậc này thì phần còn lại để cho cường giả Đệ Tam Cảnh được rồi.

Diệp Hạo cũng không thể chuyện gì cũng phải tự làm.

Còn tại sao Diệp Hạo có thể luyện hóa cường giả Đệ Tam Cảnh.

Thật ra, chiến lực bình thường của hắn làm không được, nhưng ai bảo bản thân hắn còn là Luyện Đan sư chứ?

- Tuyên Quang, ngươi giam bọn hắn vào trong lao tù ở Tiểu Thiên Địa đi.

Diệp Hạo nhìn qua nói với phía Tuyên Quang.

- Lựa chọn một chút, xem xét trong số đó có ai tương đối lương thiện thì thả đi.

- Tuân mệnh.

Tuyên Quang ứng tiếng đáp.

Đợi khi đám người Tuyên Quang đưa hơn ba trăm vạn sát thủ đến Tiểu Thiên Địa, tròng mắt Bất Lương Nhân nhìn Diệp Hạo không khỏi đỏ lên.

- Diệp Hạo, ngươi chết không yên lành đây.

- Công tử, hay để ta đi.

Lúc này, Hồ Mị Nhi nói khẽ.

Diệp Hạo không nói.

Ngọc thủ Hồ Mị Nhi khẽ đảo bóp nát linh hồn của Bất Lương Nhân.

- Đại ca, ngươi không cần tự trách.

Phong Nhược Cốc nhẹ giọng nói:

- Từ sau khi Thiên Sát trở về, Bất Lương Nhân đã không để chúng ta vào mắt, thậm chí vài ngày trước, sát thủ Thiên Sát Lâu còn giết người của Phong Vân Cốc chúng ta.

- Đối với hạng người vong ân phụ nghĩa này thì nên giết.

Lâu Đông Phương phụ họa.

Diệp Hạo trầm mặc một hồi nhìn về phía Lâu Đông Phương:

- Những năm này, Lâu Ngoại Lâu các ngươi làm sao vượt qua?

- Vài ngày trước, Diệu Nhất Bán Thần tìm Lâu Chủ chúng ta nói chuyện.

- Diệu Nhất?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

Diệp Hạo còn có chút hảo cảm đối với Diệu Nhất vẫn.

Năm đó, cường giả Cao Trọng Thiên muốn đối phó Diệp Hạo thì Diệu Nhất đã đứng ra.

- Lâu Chủ các ngươi nói như thế nào?

- Lâu Chủ chỉ có tu vi Đệ Nhất Cảnh, lúc này nhất định phải tìm kiếm chỗ dựa.

Lâu Đông Phương trầm ngâm một chút, nói.

- Diệu Nhất Bán Thần làm người coi như không tệ, Lâu Chủ đã chuẩn bị đáp ứng.

- Diệu Nhất đã đạt tới Đệ Tam Cảnh rồi hả?

- Diệu Nhất Bán Thần khi Lục Trọng Thiên vỡ vụn thì đã tăng lên đến Đệ Tam Cảnh.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói:

- Ngươi muốn hiệu trung với Diệu Nhất?

- Không muốn .

Lâu Đông Phương không suy nghĩ đáp.

- Không muốn thì trở về nói với Lâu Chủ các ngươi không cần quan tâm Diệu Nhất.

- Nhưng mà Diệu Nhất gia tộc trả thù làm sao?

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động, bên cạnh hắn xuất hiện hai thân ảnh.

Hai thân ảnh, người khoác Chiến Giáp, tay cầm Chiến Kiếm, thần sắc lạnh lùng.

- Đây là ——?.

Lâu Đông Phương tò mò hỏi.

- Đây là chiến khôi .

Diệp Hạo cười nói:

- Hai chiến khôi này đều có thực lực Đệ Tam Cảnh hậu kỳ, hai người các ngươi một người một tôn.

Lâu Đông Phương và Phong Nhược Cốc kinh hãi.

Chiến khôi Đệ Tam Cảnh hậu kỳ?

Cấp bậc này toàn bộ Tứ Trọng Thiên cũng không có bao nhiêu đó.

- Đại —— đại —— đại ca, ngươi xác định cho chúng ta?

Lâu Đông Phương nói chuyện cũng không lưu loát.

Có Chiến Đấu Khôi Lỗi này còn sợ ai nữa?

- Chiến Đấu Khôi Lỗi này chỉ có thể toàn lực ra tay ba lần.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói:

- Sau ba lần các ngươi đến tìm ta, ta giúp các ngươi một lần nữa khắc lạc ấn Phù Văn.

- Ba lần?

Phong Nhược Cốc lẩm bẩm nói.

- Còn có, cho hai ngươi thêm mỗi người một tấm Bán Thần pháp chỉ.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút lại đưa cho bọn hắn hai tấm Bán Thần pháp chỉ.

- Bán Thần pháp chỉ? Cấp bậc gì?

Ánh mắt Lâu Đông Phương sáng lên.

- Ta đưa các ngươi Bán Thần pháp chỉ công phòng nhất thể, còn cấp bậc hả? Cho dù Đệ Tam Cảnh hậu kỳ cũng có thể trọng thương.

Diệp Hạo cười đáp.

- Các ngươi có thể lưu lại tấm Bán Thần pháp chỉ này tại tổng bộ, còn Chiến Đấu Khôi Lỗi thì lưu tại bên cạnh, như vậy các ngươi và Tông Môn đều có thể vạn vô nhất thất.

Diệp Hạo cân nhắc không thể không chu đáo.

- Đại ca, ngươi làm vậy chúng ta không thể báo đáp a.

Phong Nhược Cốc cười khổ nói.

Chênh lệch giữa song phương thực sự quá lớn.

Muốn báo đáp cũng không có cơ hội.

- Ta cho các ngươi những vật này không phải muốn các ngươi báo đáp .

Diệp Hạo khẽ lắc đầu.

- Tốt, đừng làm kiêu, về Tông Môn các ngươi đi.

- Đại ca, kế tiếp ngươi muốn đi đâu?

Phong Nhược Cốc nói khẽ.

- Ta sẽ ở Tứ Trọng Thiên một thời gian ngắn.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói:

- Nếu các ngươi không tìm thấy ta ở đây thì có thể đi Viêm Hoàng Tông tìm ta.

- Ừm.

Sau khi Phong Nhược Cốc và Lâu Đông Phương rời đi, Hồ Mị Nhi tò mò hỏi:

- Công tử, tại sao ngươi không đưa bọn hắn Bán Thần Chiến Hạm?

- Bán Thần Chiến Hạm?

Nghe đến chữ đó, trái tim nhỏ của Trần Điển run rẩy.

- Trần Điển, bây giờ Tứ Trọng Thiên có Bán Thần chiến hạm không?

Diệp Hạo nhìn về phía Trần Điển hỏi.

- Không có, nhưng mà tin đồn Đồng gia Luyện Khí thế gia có Bán Thần cấp.

- Đồng gia?

- Đồng gia là ẩn thế gia tộc thời kỳ Thái Cổ, Ngũ Trọng Thiên vỡ vụn thì bọn hắn mới rời núi.

Trần Điển nhẹ giọng nói:

- Đúng rồi, đêm nay Đồng gia sẽ tổ chức một buổi đấu giá, theo tin đồn nói sẽ có Bán Thần Chiến Hạm.

- Ngươi có thể tìm được một tấm vé vào cửa không?

Diệp Hạo lộ ra vẻ mặt hứng thú.

- Có thể.

Trần Điển ứng tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận