Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1901: Khiêu Khích

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

- Cấm đoán ba năm? Nhạc Ba, ngươi thật dám nói?

Tiến nói Nhạc Ba vừa dứt, thì một đạo âm thanh băng lãnh vang lên trong tai hắn.

- Nhạc Ba, hình như ngươi không rõ thân phận của mình.

- Ngươi chỉ là mà đệ tử Chấp Pháp Đường, có tư cách gì phán xử Đạo Sư học viện?

- Nhạc Ba, ngươi cảm thấy có Tôn đường chủ làm chỗ dựa thì có thể vô pháp vô thiên?

Thấy Đạo Sư thư viện phô thiên cái địa chỉ trích mình, sắc mặt Nhạc Ba trở nên tái nhợt.

- Câm miệng.

Lúc này, Thạch Nam tức giận quát lớn.

Đợi ánh mắt thầy trò toàn trường rơi trên người mình, Thạch Nam vừa muốn nói gì tiếp nhưng đã bị Diệp Hạo ngăn cản.

- Để ta tới.

Diệp Hạo cho Thạch Nam một ánh mắt cứ giao cho ta.

Thạch Nam chần chờ một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu.

- Cho dù Hách Kiện Đạo Sư có phải cố ý ra tay hay không, chúng ta đều cần minh xác một chuyện.

Diệp Hạo bình tĩnh nói:

- Hách Kiện là Đạo Sư thư viện, cho dù hắn có hay không có lý, đều có tư cách giáo huấn học sinh.

Diệp Hạo nói khiến rất nhiều Đạo Sư trong sân giật mình.

Diệp Hạo nói vậy có ý gì?

- Diệp Đạo sư nói không sai.

- Thạch Nam, ngươi xem Diệp Đạo sư người ta giác ngộ kìa.

- Thạch Nam, ngươi phải biết ngươi trong thư viện không thực quyền, không phải chuyện cũng có thể tham gia, biết không?

Cho dù những Đạo Sư này không biết trong hồ lô của Diệp Hạo chứa cái gì, nhưng giờ Diệp Hạo rõ ràng đứng về phía Hách Kiện, bọn hắn không có lý nào phản bác Diệp Hạo.

Lần này, ngay cả hai mắt Hách Kiện nhìn Diệp Hạo cũng ôn hòa hơn trước đó rất nhiều.

Răng rắc!

Nhưng làm cho mọi người không ngờ, Diệp Hạo tung một cước đá gãy bắp đùi Lâm Hồng, tiếp theo hắn như sói lạc vào bầy dê bẻ gãy tay chân của mười mấy thanh niên còn lại.

- Ngươi làm cái gì thế?

Một Đạo sư giận dữ đồng thời phóng tới chỗ Diệp Hạo.

Bởi vì mười mấy thanh niên này có vài người là học sinh của hắn.

Bịch một tiếng, đạo sư kia bị một cước Diệp Hạo đạp trên ngực, hắn phun ra một ngụm máu tươi sau đó không đứng lên nổi nữa.

- Ngươi điên rồi?

- Ngươi sao dám ra tay đối với học sinh?

- Mau dừng tay.

Đạo Sư bốn phía nhìn thấy vậy, nhao nhao ra tay.

Nhưng tất cả Đạo Sư xuất thủ đều bị Diệp Hạo đánh trọng thương.

Rất nhanh, Đạo Sư trong sân không có người nào còn dám tiến lên nữa.

Không thấy được những hạ tràng của đám người lên trước sao?

- Dừng tay.

Lúc này, một lão giả râu tóc bạc trắng xuất hiện giữa không trung, hai con mắt của hắn phóng ra uy áp kinh khủng đến cực điểm.

Diệp Hạo đúng lúc đó thu tay lại, bình tĩnh nhìn về phía đối phương.

- Ngươi là ai?

- Ta là Thất trưởng lão của Thư Viện Lãnh Khang.

- Trưởng lão.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói:

- Ngươi tới đây làm gì?

- Ngươi trước mắt bao nhiêu người ẩu đả Đạo Sư thư viện, ngươi nói ta có nên hiện thân đưa ngươi đến Chấp Pháp Đường không?

Vẻ mặt Lãnh Khang bất thiện nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi nói ta ẩu đả Đạo Sư, tội trạng này ta nhận.

Diệp Hạo khẽ lắc đầu.

- Ngươi cảm thấy chuyện này ngươi phủ nhận thì được à?

Lãnh Khang nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói.

- Nguyên nhân gây ra chuyện này là do ta giáo huấn mấy học sinh kiệt ngạo bất tuần, nhưng bọn đạo sư này lại không để ý xanh đỏ đen trắng ra tay với ta, trong tình huống đó ta chỉ có thể tự vệ.

Diệp Hạo nhún vai thản nhiên nói.

- Ăn nói hồ đồ.

- Ngươi đang đảo lộn đen trắng.

- Ai cho ngươi quyền lợi giáo huấn học sinh của ta?

Đạo sư thứ nhất bị Diệp Hạo đạp trọng thương giận dữ hét. Con ngươi Diệp Hạo lập tức rơi trên người hắn.

- Nếu Hách Kiện có thể ỷ vào thân phận Đạo Sư ra tay với học sinh mới, thì tại sao ta không thể ỷ vào thân phận của mình giáo huấn mười mấy học sinh này? Hay trong lòng của ngươi học sinh của ngươi là người, những Hàn Môn đệ tử này không phải người?

Nghe đến đó, sắc mặt đạo sư trong sân lập tức trầm xuống.

Hắn sao đã biết mình bị Diệp Hạo hố?

- Ta nhớ được trước đó, ta nói Hách Kiện ra tay đánh A Báo hợp tình hợp lý thì các ngươi ai cũng giơ hai tay tán đồng.

Diệp Hạo quét qua bốn phía một chút, giả bộ kinh ngạc nói tiếp.

- Chẳng lẽ Thánh Đức Thư Viện chấp pháp có hai tiêu chuẩn cùng tồn tại hả?

Lúc này, Lãnh Khang đã từ trong miệng một vị Đạo Sư nghe được chuyện xảy ra.

Vì vậy, cho dù trong lòng hắn muốn trừng phạt Diệp Hạo cũng không có cách nào.

- Đã thân là đạo sư nên làm gương tốt.

Lãnh Khang trầm giọng nói:

- Trừ phi có lý do chính đáng, nếu không mặc cho đạo sư đó có lý do gì cũng không được ra tay với học sinh.

- Lãnh trưởng lão, đây chính là ngươi nói đó, vậy nếu lại có đạo sư giống Hách Kiện vô cớ ra tay với Đạo Sư, ta có thể đánh chết hắn hay không?

Diệp Hạo cười híp mắt hỏi.

Hách Kiện nghe Diệp Hạo nhắc tới mình trong lòng rất khó chịu, nhưng khi nghe câu nói sau cùng thì trái tim của hắn nhảy một cái.

- Sao Đạo Sư Thư viện có thể không để ý hình tượng đả sinh đả tử chứ.

Lãnh Khang lạnh lùng nói.

- Chẳng lẽ gặp phải tình huống như vậy ta đứng bên cạnh nhìn thôi à?

- Ngươi có thể ra tay, nhưng phải chú ý phân tấc.

- Ý của Thất trưởng lão là chỉ cần không chết thì có thể, đúng không?

Tâm thần Lãnh Khang nhảy lên.

- Ta không có nói như vậy.

- Vậy ta hôm nay ở đây cần nói một câu.

Diệp Hạo quét mắt toàn trường một chút nói:

- Từ hôm nay nếu ai còn dám tìm những này đệ tử Hàn Môn gây chuyện, ta ngoại trừ đánh ngươi ra, còn đánh Đạo Sư các ngươi nữa.

- Diệp Hạo.

Lãnh Khang cau mày nói.

- Ta làm vậy không phải sợ những hài tử này bị khi dễ sao?

Trên mặt Diệp Hạo nở nụ cười nói:

- Chẳng lẽ ta thực sự không để ý đến thân phận mà đi đánh học sinh sao?

Khóe miệng đám người kéo căng ra.

Nếu không nhìn thấy cảnh lúc trước Diệp Hạo tàn bạo đánh đám người Lâm Hồng thì bọn hắn vẫn thật tin tưởng Diệp Hạo.

- Tốt, hôm nay chuyện này đến đây kết thúc thôi.

Lãnh Khang định ra kết thúc cho chuyện hôm này.

- Có cần đưa bọn người Lâm Hồng đến Chấp Pháp Đường không?

Nhạc Ba chần chờ một chút, vẫn lên tiếng hỏi.

Diệp Hạo giật mình.

Trong đầu gia hỏa này chứa toàn bã đậu à?

Quả nhiên Lãnh Khang nhìn chằm chằm Nhạc Ba nói:

- Ta không phải đã nói rõ ràng rồi à? Chuyện này đến đây kết thúc.

- Ngươi nói kết thúc thì kết thúc à?

Nhạc Ba không tình nguyện nói.

- Nhạc Ba, ngươi đối vói ta có ý kiến?

Lãnh Khang nhìn chằm chằm Nhạc Ba, lạnh lùng hỏi lại.

- Ta không hiểu được những đại nhân vật như các ngươi giao phong và thỏa hiệp thế nào, ta chỉ biết bọn người Lâm Hồng xúc phạm môn quy, bọn hắn phải bị trừng phạt.

Nhạc Ba bị Lãnh Khang chọc cho xù lông.

- Chuẩn mực Thư Viện bại hoại đến mức này, ngươi khó tránh khỏi trách nhiệm.

- Nhạc Ba.

Lãnh Khang giận tím mặt, trong mắt phóng ra từng tia hàn quang.

Thân hình Diệp Hạo lóe lên xuất hiện trước người Nhạc Ba.

- Không phải Thánh Đức Thư Viện có quyền tự do ngôn luận à?

Diệp Hạo nhìn Lãnh Khang thản nhiên nói.

- Diệp Hạo, ngươi tránh ra.

Lãnh Khang âm lãnh quát.

Diệp Hạo chỉ ha ha cười, tiếp theo khiêu khích nhìn hắn nói:

- Có gan ngươi tới đây!

Toàn trường xôn xao. Ai cũng không ngờ Diệp Hạo lại phách lối như thế, dám khiêu khích Lãnh Khang?

Bạn cần đăng nhập để bình luận