Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2876: Quyết Đấu Kim Cương

Con người đều có một lối tư duy khuôn mẫu.

Ở trong lòng những tu sĩ kia, Thần vực ngoại trừ Thời Gian chi chủ ra cũng khôgn còn Siêu Thoát cảnh nào khác,

Mà Thời Gian chi chủ đã đi vào trong Luân Hồi, nói cách khác bây giờ Thần vực khôgn có Siêu Thoát cảnh, như vậy Diệp Hạo cũng không thể có cơ hội được cường giả Siêu Thoát cảnh chỉ đạo.

Nói cách khác ở Thần Hoàng cảnh này Diệp Hạo cũng không có tu vi thâm sâu gì.

Không Không thì không giống vậy.

Từ khi Không Không đặt chân đến Thần Hoàng cảnh, cường giả Siêu Thoát cảnh của không gian đó dốc lòng bồi dưỡng.

Đây cũng là lý do vì sao vô số cường giả không hề coi trọng Diệp Hạo.

Hai thuật pháp thời gian hoàn toàn khác nhau kịch liệt va chạm ở giữa không trung, mỗi lần va chạm thời không bốn phía cũng vì đó mà vặn vẹo.

Một lần!

Hai lần!

Ba lần!

Khi song phương đụng nhau đến lần thứ mười, Không Không lảo đảo giữa không trung một bước, hắn nhìn Diệp Hạo, ánh mắt tràn ngập không thể tin được.

- Chẳng lẽ mạnh hơn ngươi là một chuyện rất khó hiểu sao?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Năm đó khi ngươi đối mặt với ta giống như chó nhà có tang, hiện giờ ngươi vẫn y như vậy. Không, lần này ngươi sẽ khôgn có cơ hội trốn nữa đâu.

Nói đến đây, trên đỉnh đầu Diệp Hạo xuất hiện một chuôi tiểu đao không ngừng xoay tròn.

Hai tay Diệp Hạo nắm lấy tiểu đao chém tới Không Không.

Diệt Hồn đao!

Trảm nHồn diệt phách.

Sắc mặt Không Không biến đổi.

Năm đó hắn đã lĩnh ngộ được Diệt Hồn đao của Diệp Hạo.

Quả thực quá đáng sợ.

- Khôgn Gian Giảo Sát.

Hai tay Không Không kết ấn.

Không gian xung quanh Diệp Hạo bắt đầu sụp đổ, ngay sau đó hoá thành lực xoắn đáng sợ.

Nhưng như vậy cũng không thể ngăn được Diệt Hồn đao của Diệp Hạo, Diệp Hồn đao đơn giản là đã có thể xuyên qua tất cả.

Không Không lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn sợ hãi nhìn Diệp hạo nói.

- Ngươi…ngươi còn mạnh hơn năm đó.

Diệp Hạo từng bước đi tới chỗ Không Không.

- Bây giờ ngươi mới để ý đến điểm ấy sao?

- Diệp Hạo, giữa chúng ta không hề có thù oán gì cả.

Không Không trầm mặc một hồi mở miệng.

- Chuyện ngươi ám hại ta năm đó, chẳng lẽ nhanh như vậy đã quên rồi?

- Nếu ta không ám hại ngươi, ngưoi có thể có điểm cao như vậy sao?

- Vậy ta phải nói cảm tạ ngươi rồi.

Diệp Hạo cười lạnh nói.

Năm đó nếu không phải nhờ Nhân Vương xuất thủ tương trợ, Diệp Hạo đã phải bỏ mạng ở nơ đó rồi.

- Không cần cảm tạ dâu, về sau mọi người đều là bằng hữu.

Không Không nhẹ nhàng nói.

Ánh mắt Diệp hao loé lên một cái, ngay sau đó đưa tay về phía Không Không.

- Suy nghĩ kỹ một chút, ngươi nói cũng đúng, như vậy đi, về sau mọi người đều là bằng hữu.

Không Không cũng vươn tay ra nắm lấy tay Diệp hạo, trên mặt tràn ngập mừng rỡ nói.

- Về sau chuyện của ngươi cũng là của ta.

Nhìn thấy Diệp Hạo và Không Không dừng tay giảng hoà, trong lòng rất nhiều tu sĩ đều không thoải mái.

Ở trong lòng bọn hắn, hăn người này nhất định phả đánh sống đánh chết mới thú vị.

- Ta nhớ còn có mấy vị muốn giẫm lên tên ta để dương danh?

Lúc này Diệp Hạo nhìn xung quanh một cái nói.

- Bây giờ các ngươi có thể đứng ra.

Nghe vậy, tu sĩ toàn trường đều nhìn về phía một người đàn ông cao lớn.

Nam tử đó là Lôi tộc, Lôi Giang.

Lôi Giang nhíu mày nói.

- Các ngươi nhìn ta làm cái gì? Ta đối với Diệp công tử mới quen đã thân, từ lúc nào muốn khiêu chiến hắn?

Lôi Giang không ngốc.

Vừa rồi hắn đã quan sát toàn bộ quá trình chiến đấu. Hắn biết rõ bản thân đại khái cũng cùng cấp bậc với Đồng Chiến. Nếu đối mặt với Không Không, hắn không phải là đối thủ. Nhưng Diệp Hạo lại còn có thể đánh bại cả Không Không.

Tự lên tìm phiền toái chắc?

Xin lỗi.

Hắn không phải là tên nghiện bị người ta ngược đãi.

- Chỉ một tên Diệp Hạo nho nhỏ đã doạ sợ ngươi rồi?

Đúng lúc này một thanh âm giễu cợt vang lên giữa toàn trường.

Lôi Giang vừa muốn phản bác, nhưng khi nhìn thấy đó là ai, hắn cũng trầm mặc xuống.

Kim Cương!

Tam Tài vực, Kim Cương!

Vị này là thiên kiêu đứng đầu chân chính.

Toàn thân Kim Cương tràn ngập khí tức cổ xưa sáng chói.

Ánh mắt hắn đầy khiêu khích nhìn Diệp Hạo nói.

- Diệp Hạo, ngươi dám ứng chiến không?

- Ngươi chính là tên Kim Cương ngu như bò?

Diệp Hạo nhìn Kim Cương một cái thản nhiên nói.

Bối Đế chấn động.

Không Không cũng chấn động.

Tu sĩ toàn trường nhìn nhau một cái, toàn bộ đều chấn động.

Diệp Hạo nói cái gì?

Hắn nói Kim Cương ngốc như bò?

Hắn làm sao có thể nói như vậy?

Chẳng lẽ hắn không sợ Kim Cương sao?

Con mắt của Kim Cương lập tức đỏ oạch lên, mũi của hắn phun ra hai hàng khí thô.

- Ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh.

Âm thanh của Kim Cương vừa rơi xuống, đồng thời một quyền đập về phía Diệp Hạo.

Có thể nhìn thấy Kim Cương không hề có sử dụng bất kỳ quyền thuật nào, hoàn toàn đều là lực lượng của bản thân hắn.

- Đến đi.

Khiến ai cũng không ngờ rằng Diệp Hạo cũng không hề dùng bất kỳ quyền thuật gì.

Khi nắm đấm của hai người đụng vào nhau, đủ loại năng lượng bay toàn loạn, tựa hồ toàn bộ càn khôn đều bị đánh nát.

Cái loại cảm giác này phảng phất như hai ngọn núi lớn mang theo năng lượng kinh khủng mạnh mẽ đụng vào nhau.

Diệp Hạo cảm thấy từng đoàn sóng xung kích bá đạo tràn ra.

Hắn cảm thấy tạng phủ của mình cũng nhận phải trùng kích.

Lực lượng của Kim Cương thực sự quá cường đại.

Dù Diệp Hạo vận dùng toàn bộ thần lực cũng không thể khiến Kim Cương dịch chuyển.

Kim Cương nhìn Diệp Hạo, ánh mắt cũng tràn ngập chấn động.

- Ngươi….

Những năm này Kim Cương cũng đã từng giao thủ với những thiên kiêu đứng đầu, thế nhưng dám chính diện đối cứng với Kim Cương lại không có mấy người.

Dù sao đại đạo mà Kim Cương đi cũng là Thể thuật.

Sau ba lần hô hấp, Diệp Hạo không thể kiên trì nổi, thân thể lui về phía sau.

- Tiếp tục.

Kim Cương nói xong lại lần nữa đánh về phía Diệp Hạo.

Giờ khắc này Kim Cương phảng phất như một bạo viên, thân thể toá ra thần quang khiến hắn phảng phất như chí tôn của thế giới này.

Không thể ngăn cản.

Chỉ là thật sự không thể ngăn cản sao?

Khoé miệng Diệp Hạo loé lên một tia cười lạnh.

Thân thể hắn không ngừng phóng to ra.

Mười trượng!

Trăm trượng!

Ngàn trượng!

Khi thân thể Diệp Hạo đạt đến vạn trượng, trong tay hắn xuất hiện một lư đồng phun ra năng lượng vô tận.

Thiên Địa Lư Đồng!

Khi mang theo Thiên Địa Lư Đồng, Diệp Hạo cảm thấy mình mạnh hơn trước đây.

Hắn cảm thấy một đòn của mình cũng đủ xuyên thủng trời mây.

Hắn cảm giác như vậy.

Và hắn cũng làm như thế.

Mang theo lư đồng mạnh mẽ đập tới Kim Cương.

Ầm!

Khí thế lao lên của Kim Cương lập tức bị đình trệ.

Có thể nhìn thấy thân thể hắn run rẩy nhẹ, chỉ là đấy mắt hắn tràn đầy kinh ngạc.

Đúng lúc này kích thứ hai của Diệp Hạo lại đến.

Kim Cương bị nện về phía sau mười mét, lúc này một cánh tay của hắn bị đánh nát.

- Diệp Hạo.

Kim Cương gầm thét lên.

Phẫn nộ!

Kim Cương rất phẫn nộ.

Diệp Hạo để ý thấy khi Kim Cương tức giận, khí tức của hắn lại được tăng mạnh.

Chuyện gì thế này?

Phẫn nộ cũng có thể giúp tăng thực lực?

Rất nhanh Diệp Hạo hiểu ra đây cũng là một loại năng lực trong huyết mạch của Kim Cương.

Thiên phú huyết mạnh.

Dù vậy thì đã thế nào?

Khi hắn vận dụng Thiên Địa Lư Đồng, tất cả đều đã được định trước.

Kim Cương chắc chắn sẽ bại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận