Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1445: Trêu chọc

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

Ba người Tống Linh Hương, Huệ Hàm, Sở Yến Hà là bạn cùng phòng của Trương Ngạo Tuyết.

Sau khi nghe Trương Ngạo Tuyết giới thiệu, ánh mắt cả đám tỏa sáng xông tới.

- Diệp Công Tử, chúng ta đi thôi!

Trương Ngạo Tuyết cũng không ngờ ba bạn cùng phòng của mình lại nhiệt tình như vậy, nàng kéo Diệp Hạo chạy tới phòng của mình.

Ba thiếu nữ Tống Linh Hương vui cười đi theo sau.

Bịch một tiếng, Trương Ngạo Tuyết dẫn Diệp Hạo vào phòng của sau đó đóng cửa lại.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua căn phòng, trên mặt hiện vẻ cổ quái.

Lúc này, Trương Ngạo Tuyết cũng chú ý tràng cảnh trong phòng.

Khuôn mặt của nàng lập tức đỏ lên.

- Ngạo Tuyết, ngươi định hưởng thụ một mình sao?

- Ngạo Tuyết, ta nói cho ngươi biết, phải có một phần cho chúng ta nha.

- Ngạo Tuyết, ngươi ăn thịt cũng phải cho chúng ta húp canh chứ?

Ba thiếu nữ Huệ Hàm thở hồng hộc đẩy cửa vào. Nhưng sau một khắc, nguyên một đám kinh hô, luống cuống tay chân vọt tới giường mình dọn dẹp.

- Tại sao đều là màu phấn hồng, các ngươi hệ phấn hồng hả?

Diệp Hạo cười hỏi.

Nghe vậy, tam nữ xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Đừng nhìn các nàng bình thường tùy tiện, nhưng trên thực tế họ vẫn chưa trải qua sự đời, toàn là hoa đại khuê nữ.

Mà bây giờ quần lót áo lót của họ bị Diệp Hạo nhìn thấy hết, có thể không xấu hổ sao?

Đến khi thu thập xong, ba thiếu nữ đi tới bên cạnh Diệp Hạo.

- Diệp Nhật Đạo Sư, ngươi hủy trong sạch của ba người chúng ta, ngươi nói làm sao bây giờ?

Huệ Hàm hừ lạnh nói.

- Ta ngay cả tay của ngươi cũng chưa chạm vào mà.

Diệp Hạo cạn lời.

- Chuyện này không thể nói lung tung được.

- Hoá ra Diệp Nhật Đạo Sư ngươi muốn chạm tay của ta.

Huệ Hàm nói rồi sờ lấy bàn tay Diệp Hạo, thấy vậy, Trương Ngạo Tuyết đẩy ra.

- Ngươi đừng dọa Diệp Đạo Sư.

Trương Ngạo Tuyết cũng cảm thấy xưng hô Diệp Hạo là Diệp Công Tử có chút xa lạ, vì vậy cô cũng học theo ba người Huệ Hàm xưng Diệp Đạo Sư.

- Ngạo Tuyết, ngươi đây là ăn một mình đó, biết không?

Huệ Hàm giả bộ muốn quyết đấu với Trương Ngạo Tuyết.

- Huệ Hàm, chúng ta giúp ngươi.

- Đúng vậy, kiên quyết đánh bại Trương Ngạo Tuyết.

Hai nữ Tống Linh Hương cùng chung mối thù nói.

Diệp Hạo nhìn một màn này cười nói:

- Ngạo Tuyết, ba người bạn cùng phòng của ngươi thật vui tính nhỉ?

- Làm gì có ai đánh giá nữ sinh như vậy chứ?

- Diệp Đạo Sư, người như vậy sẽ không có bạn gái đâu.

- Diệp Đạo Sư, người làm ta thương tâm.

- Làm thế nào mới không làm ngươi thương tâm?

Diệp Hạo hỏi lại.

- Trừ phi dạy ta Trận Đạo Thuật.

Trong mắt Huệ Hàm lóe lên tia giảo hoạt.

- Cái này đơn giản, nửa tháng sau ngươi có thể đi Hoàng Cấp lớp bốn nghe giảng.

- Thật sao?

- Ngươi cảm thấy thế nào?

- Cảm ơn Diệp Đạo Sư.

Huệ Hàm nói xong, hành lễ với Diệp Hạo.

Cô rất rõ ràng không phải ai cũng có tư cách tới Hoàng Cấp lớp bốn nghe giảng.

Thật ra, từ sau lần thứ nhất Diệp Hạo giảng bài, có không ít học sinh đi nghe giảng, nhưng lần thứ hai giảng bài, Diệp Hạo không cho những học sinh kia tiến vào.

Đây là một cơ duyên lớn cỡ nào.

- Diệp Đạo Sư, ta cũng muốn.

Tống Linh Hương vội vàng nói.

- Ngươi không phải Trận Đạo sư.

Diệp Hạo kinh ngạc hỏi.

- Ta tin các đại đạo tương thông, Diệp Đạo Sư truyền thụ Trận Đạo Thuật cực kì cao thâm.

Tống Linh Hương suy nghĩ một chút đáp.

- Đến lúc đó, có lẽ ta có thể loại suy.

- Nói không sai.

Diệp Hạo gật đầu.

- Đến lúc đó, ngươi cũng có thể đi, đúng, hai người các ngươi muốn đi, cũng có thể.

- A.

Sở Yến Hà hưng phấn bật thốt.

- Diệp Đạo Sư, ta phải cảm ơn người thế nào đây?

- Lấy thân báo đáp đi.

Diệp Hạo trêu ghẹo.

- Tốt tốt.

Sở Yến Hà nghe Diệp Hạo nói như vậy, ánh mắt sáng lên.

- Hay đêm nay ta động phòng nào?

Lần này, Diệp Hạo hầu không được.

- Ngạo Tuyết, bạn cùng phòng của ngươi quá nhiệt tình, ta cảm thấy mình nên đi thôi.

Diệp Hạo nhìn Trương Ngạo Tuyết, cười khổ.

- Không cho phép các ngươi khi dễ Diệp Đạo Sư.

Trương Ngạo Tuyết trừng tam nữ Huệ Hàm một cái.

Các nàng thè lưỡi ngoan ngoãn mà đứng một bên.

- Diệp Đạo Sư, ngươi ngồi đi.

Trương Ngạo Tuyết nhìn thấy ba nữ không nháo nữa, nhẹ giọng nói.

Diệp Hạo ngồi xuống.

- Diệp Đạo Sư, ngươi biết chuyện tầm bảo không?

Sau khi Diệp Hạo ngồi xuống, Trương Ngạo Tuyết đột nhiên không biết nên nói cái gì, vắt hết óc mới nhớ tới Đạo Sư của mình đã đề cập với mình một việc.

- Ngươi đã nhận được tin tức?

- Thật có chuyện này?

- Cái gì tầm bảo?

Ánh mắt ba nữ Huệ Hàm lập tức phát sáng.

- Học viện phát hiện một vùng thế giới thời kỳ Thượng Cổ, khoảng nửa tháng sau sẽ tiến hành tuyển chọn.

Diệp Hạo nói.

Chuyện này không tính phải cơ mật gì?

Diệp Hạo tin rất nhanh sẽ truyền ra.

- Có bao nhiêu danh ngạch?

Trương Ngạo Tuyết hỏi lại.

- Đạo Sư và học sinh phân biệt một trăm người.

Diệp Hạo trả lời.

- Vậy làm gì tới lượt chúng ta.

Sở Yến Hà kêu lên.

Quả thật không đến lượt họ?

Không hề nghi ngờ, đệ tử tinh nhuệ nhất Thái Huyền Học Viện mới có tư cách tiến vào.

- Học sinh Địa Cấp phần lớn không có tư cách, càng không cần phải nói học sinh lớp Huyền Cấp như chúng ta.

Huệ Hàm bất đắc dĩ.

- Ít danh ngạch như vậy?

Trương Ngạo Tuyết có chút thất vọng.

- Trong vùng thế giới kia, đồ vật trân quý không có bao nhiêu, điều động quá nhiều không ý nghĩa gì.

Diệp Hạo nhẹ giọng nói.

- Diệp Đạo Sư, làm sao ngươi biết rõ như vậy?

Trương Ngạo Tuyết đột nhiên nghĩ đến một việc.

Cô hỏi như vậy cũng bởi vì Đạo Sư của cô cũng không biết rõ như thế.

- Bởi vì đến lúc đó, ta cũng đi mà.

Diệp Hạo cười nói.

- Chuyện như vậy cũng có thể đến phiên Hoàng Cấp Đạo Sư?

Sở Yến Hà trợn mắt há mồm.

- Đừng quên Diệp Đạo Sư không phải Đạo Sư bình thường, tu vi của Diệp Đạo Sư cùng lên đến, muốn trở thành Địa Cấp Đạo Sư chỉ cần vài phút thôi.

Huệ Hàm nhắc nhở.

- Ta ngược lại quên, Diệp Đạo Sư là Thiên Kiêu.

Sở Yến Hà nói đến đây, ánh mắt sáng rực nhìn Diệp Hạo.

- Diệp Đạo Sư, ngươi có cần trợ lý không?

- Không cần.

Diệp Hạo không suy nghĩ lập tức từ chối.

- Diệp Đạo Sư, ngươi đừng vội từ chối mà.

Sở Yến Hà mị nhãn như tơ nói:

- Ngươi hãy tin vào sự chuyên nghiệp của ta, ta sẽ trở thành trợ lý tốt nhất. Cho dù sắp xếp việc học, hay bưng trà rót nước, hoặc xoa bóp làm ấm giường, cũng làm được rất tốt.

- Được được được.

Diệp Hạo đánh gãy lời Sở Yến Hà:

- Ngươi thấy Hoàng Cấp Đạo Sư nào có trợ lý chưa?

Hoàng Cấp Đạo Sư nói là Đạo Sư, thật ra, địa vị rất thấp.

Bởi vì bọn hắn không có hi vọng đạt chân đến Kim Tiên Cảnh.

Nhưng sau khi bọn hắn trở thành Đạo Sư, học viện lại trợ giúp bọn hắn cưỡng ép tăng lên tới Kim Tiên Cảnh, bởi vì có dụ hoặc như vậy nên vô số học sinh Kim Tiên Cảnh không có hy vọng muốn làm Đạo Sư.

Vấn đề là đâu phải ai cũng có tư cách làm Đạo Sư.

Chuyên ngành của ngươi không tốt, học viện giữ ngươi sao?

- Ý của Diệp Đạo Sư là đợi ngươi trở thành Kim Cấp Đạo Sư sẽ để cho ta làm phụ tá hả?

Bạn cần đăng nhập để bình luận