Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3064: Các Phương Chấn Kinh.

Diệp Hạo liếc đối phương một cái, ngay sau đó lại nở nụ cười.

- Nếu như ta đoán không lầm, hai vị thuộc Thiên Hạc nhất tộc và Bạch Dương nhất tộc?

Cho dù hai người này thu liễu khí tức, nhưng Diệp Hạo vẫn cảm ứng ra được.

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì?

Cường giả Cấm Kỵ cảnh của Thiên Hạc nhất tộc lập tức phủ nhận nói.

Có một số chuyện, tuyệt đối không thể nói.

- Tiểu tử, chết đi.

Ngay sau đó giả Cấm Kỵ của Bạch Dương nhất tộc nói.

Nhìn hai cường giả đang vọt tới về phía mình, Diệp Hạo há miệng phun ra một hơi.

Một hơi này khủng bố như vực sâu, trong nháy mắt đã bao vây lấy lại người này.

A!

A!

Hai cường giả Cấm Kỵ đỉnh phong hét lên một tiếng thảm thiết rồi hoá thành tro tàn.

- Chuyện gì vậy?

- Tiểu tử kia phun ra thứ gì thế?

- Khai thiên chi khí.

- Khai thiên chi khí có khủng bố như đâu?

- Khai thiên chi khí trong miệng hắn là do nhiều đạo khai thiên chi khí chiết xuất dung hợp mà thành.

- Thật ngầu.

Khi tu sĩ bốn phía đang thảo luận, xung quanh Diệp Hạo nhanh chóng xuất hiện gầm một trăm cường giả Cấm Kỵ cấp.

Ánh mắt bọn hắn nhìn Diệp Hạo tràm đầy sát khí dữ tợn.

Đương nhiên còn có tia kiêng kị!

Diệp Hạo quá mạnh, bọn họ mơ hồ cảm thấy muốn đánh giết Diệp Hạo, chắc chắn phải trả cái giá khó có thể tưởng tượng được.

- Giết.

Cũng không biết ai hô lên một câu, gần một trăm cường giả Cấm Kỵ cùng nhau vọt tới.

Chưởng ấn, kiếm quang, đao mang, thần thông, trên trăm đạo công kích che mất Diệp Hạo.

Diệp Hạo cười lạnh một tiếng.

Khai thiên chi khí trong miệng hoá thành một vách ngăn vững vàng bảo vệ hắn ở bên trong, cùng lúc đó hai mắt hắn nở rộ thần quang khiếp người.

Nơi ánh mắt đến, vạn vật điêu linh.

Phốc!

Phốc!

Phốc!

Thời gian một hơi thở còn chưa qua, gần một trăm cường giả Cấm Kỵ đều bỏ mạng.

Không hề có ngoại lệ!

Lần này tu sĩ toàn trường đều bị giật mình.

Phải biết đây cũng không phải là a miêu a cẩu, bọn họ đều là cường giả Cấm Kỵ cấp.

Trọn vẹn gần một trăm Cấm Kỵ, nói chết liền chết.

- Chư vị đừng tiếp tục trốn làm gì, đừng tưởng rằng hắn không đi tới sòng bạc của các ngươi, các ngươi có thể lo thân mình.

- Thừa dịp hiện tại hắn tiêu hao không ít thần lực, mọi người phái ra cường giả Cấm Kỵ trong tộc, bỏ qua cơ hội lần này sẽ không còn cơ hội khác nữa đâu.

- Bây giờ hắn đã ghi hận lên người chúng ta, nếu chúng ta còn không xuất thủ, còn đợi khi nào chứ?

Các cường giả ở chỗ tối cổ vũ lẫn nhau, càng ngày càng nhiều sòng bạc phái ra cao thủ Cấm Kỵ cẩp của mình.

Một người!

Mười người!

Trăm người!

Ba trăm người!

Năm trăm người!

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã xuất hiện sáu trăm cao thủ Cấm Kỵ cấp.

Có cao thủ vận dụng thần thông, có cao thủ vận dụng pháp chỉ, có cao thủ vận dụng huyền thuật.

Khiến ai cũng không ngờ được, khi đối mặt với nhiều cao thủ Cấm Kỵ cấp như vậy, Diệp Hạo hoá thành một lỗ đen đáng sợ, vô luận là cường giả Cấm Kỵ hay công kích của bọn họ, toàn bộ đều bị hút vào trong lỗ đen.

- A!

- Cứu ta!

- Không muốn!

Nguyên một đám cao thủ Cấm Kỵ cấp đều thay đổi sắc mặt.

Diệp Hạo giống như vô cực.

Hắn căn bản không hề e ngại công kích của bọn họ.

Thế thì còn đánh như thế nào đây?

Chỉ trong ngắn ngủi vài hơi thở, hơn hai trăm cường giả Cấm Kỵ đã bị hút vào trong hố đen.

Dần dần số lượng cường giả Cấm Kỵ bị hút vào trong cũng không ngừng gia tăng.

Lúc này một Siêu Thoát cảnh của Thiên Hạc nhất tộc rốt cục cũng không nhịn được.

Hắn không xuất thủ về phía Diệp Hạo mà là cứu một đệ tử trong tộc sắp bị thôn phệ.

Trên mặt Diệp Hạo lộ ra vẻ lạnh lẽo.

- Giết.

Sau một khắc, chiến linh lập tức xuất hiện ở bên cạnh Diệp Hạo, bàn tay chiến linh vừa đập ra lập tức đánh tan nát người vừa xuất thủ kia.

- Chiến linh.

- Tương Lai cảnh hậu kỳ!

- Không ngờ tiểu tử này nằm trong mười người đứng đầu.

- Lần này chúng ta gây hoạ rồi.

Một trăm người đứng đầu và mười người đứng đầu Thiên Bảng là hai khái niệm khác hàon toàn nhau.

Mười người đứng đầu Thiên Bảng tương lai dù kém đi nữa cũng có thể đặt chân đến Kim Thế cảnh đỉnh phong.

Phải biết cho dù là một vài thế lực ngũ cấp cũng không có nhân vật cấp bậc này.

Nhưng bây giờ không ngờ bọn họ lại phát cường giả trong tộc xuất thủ với Diệp Hạo.

Trong lúc nhất thừoi không ai dám ra tay với Diệp Hạo nữa.

- Rút lui.

- Nhanh rút lui!

Cường giả các tộc lập tức ra lệnh.

Diệp Hạo lạnh lùng quét qua toàn trường.

- Hôm nay các ngươi ra tay, ta đều nhớ kỹ. Trước khi ta rời khỏi Thiên Dục thành, nếu ta còn không nhìn thấy thành ý của các ngươi, cũng đừng trách tương lai ta tới tổ đình trong tộc các ngươi.

Sau một khắc Diệp Hạo thu lại chiến linh rồi nhấc chân đi tới sòng bạc kế tiếp.

Hắn vừa đi đến cửa sòng bạc Kim Thiềm, một trung niên đã cung kính đưa cho Diệp Hạo một túi càn khôn.

- Công tử, đây là một trăm ngàn vạn Hoàng thạch, mong công tử vui vẻ nhận.

- Chỉ từng này?

Diệp Hạo cười lạnh.

- Ta không hiểu ý của ngươi?

Trung niên kia hoang mang nói.

- Vừa rồi ta giết hai cường giả Cấm Kỵ là từ Kim Thiềm nhất tộc các ngươi phải không?

Nghe vậy trung niên kia biến sắc, sau đó hắn cười khổ lại đưa cho Diệp Hạo một túi càn khôn.

- Không biết từng này đã đủ để ngươi bỏ qua chuyện này chưa?

Diệp Hạo nhìn thoáng qua gật đầu nói.

- Có thể.

Một trăm ngàn vạn!

Không tệ!

Kim Thiềm nhất tộc bồi tội bằng cách thêm một trăm ngàn vạn Hoàng thạch nữa!

Mà những sòng bạc còn lại cũng giống như đã thương lượng xong, bọn họ cũng bồi tội bằng cách thêm một trăm ngàn vạn Hoàng thạch nữa.

Đương nhiên cũng không phải tất cả các sòng bạc đều nhúng tay vào, mà Diệp Hạo cũng không làm khó những sòng bạc kia, lấy một trăm ngàn vạn Hoàng thạch làm phí tổn rồi rời khỏi

Đợi đến lúc chạng vại tối, Diệp Hạo đã đi hết một lượt một trăm lẻ tám sòng bạc.

Cũng đúng lúc này, một trung niên người mặc khôi giáp đi đến bên người Diệp Hạo nói.

- Công tử, thành chủ cho mời.

- Dẫn đường.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Diệp Hạo đã sớm biết chuyện này sẽ làm kinh động đến thành chủ Thiên Dục thành.

Bởi vậy khi thuộc hạ của đối phương đến mời hắn, trên mặt hắn không hề có một chút kinh ngạc gì.

Khiến Diệp Hạo không ngờ rằng thành chủ Thiên Dục thành bề ngoài lại là một lão đầu tử thoạt nhìn vô cùng hiền lành.

Tóc của hắn thưa thớt, khuôn mặt sạm màu, khí tức hoàn toàn không có.

Bất luận nhìn thê nào, lão giả này đều giống như sắp xuống mồ.

- Ngồi.

Thiên Dục thành thành chủ ra hiệu cho Diệp Hạo ngồi xuống.

Diệp Hạo vừa ngồi xuống, đối phương đã mở miệng nói.

- Ngươi không phải là tu sĩ Ngũ Hành vực.

- Ta là người Lục Đạo vực.

- Ngươi có thể cho ta nhìn lệnh bài của ngươi không?

Thành chủ Thiên Dục thành nhếch miệng hỏi.

Trong tay Diệp Hạo loé lên một cái liền xuất hiện một lệnh bài.

- Nhìn xếp hạng và tên ở trên lệnh bài, thành chủ Thiên Dục thành chấn động toàn thân.

- Cửu Cung vực, đệ nhất Thiên Bảng, Tinh hà.

Trước đó thành chủ Thiên Dục thành chỉ cảm thấy Diệp Hạo năm ở vị trí từ thứ tám trở lên, bây giờ hắn mới nhận ra mình đã đánh giá qá thấp thiếu niên trước mặt.

Đệ nhất Thiên Bảng, có ý nghĩa gì?

Thành chủ Thiên Dục thành làm sao có thể không biết chứ?

Điều này đại biểu đối phương có tiềm năng trùng kích Chúa Tể cảnh!

- Vì sao ngươi cần nhiều Hoàng thạch như vậy?

Thành chủ Thiên Dục thành trả lệnh bài lại cho Diệp Hạo rồi trầm giọng hỏi.

- Ta muốn sáng lập một thế lực, vì vậy cần một lượng lớn Hoàng thạch.

Diệp Hạo thẳng thắn nói.

- Đống Hoàng thạch mà ngươi lấy từ các đại sòng bạc cũng đã đủ đế tạo ra một thế lực ngũ cấp rồi đầy.

Thành chủ Thiên Dục thành vừa cười vừa nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận