Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1169: Đại Đạo Bản Nguyên

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------

- Tuyết Tiên Tử, không biết tên nhân cẩu này là ai?

Diệp Hạo chỉ Hạ Hầu hỏi.

Tuyết Trích Tiên lộ mặt khó xử.

Giới thiệu thế nào đây?

Hạ Hầu vỗ bàn đứng lên

- Ngươi nói cái gì?

Xoát!

Một chữ cuối cùng còn ở cổ họng Hạ Hầu thì một đạo thân ảnh như thiểm điện xuất hiện trước mặt hắn.

Nhanh!

Cho dù yêu nghiệt cũng phải khó khăn lắm mới thấy được một đạo tàn ảnh.

Diệp Hạo bóp chặt yết hầu đối phương lạnh giọng.

- Hiện tại, ta cho ngươi hai lựa chọn, xin lỗi ta hoặc chết.

- Ngươi…

Hạ Hầu lộ ánh mắt sợ hãi.

Toàn trường trở nên xôn xao!

Diệp Hạo quá bá đạo rồi?

Dám giết Tiểu Đan Vương ở địa bàn Tuyết Thần cung.

- Diệp công tử, ngươi hãy cho ta mặt mũi mà thả Tiểu Đan Vương ra đi.

Tuyết Trích Tiên nói khẽ.

- Cho ngươi ba lượt hô hấp lựa chọn.

Diệp Hạo nhìn chằm chằm Hạ Hầu nói

- Ba lượt hô hấp còn không xin lỗi, ai cũng không cứu được ngươi.

- Một!

Diệp Hạo vươn một ngón tay.

Sắc mặt Hạ Hầu trở nên khó coi.

Diệp Hạo hạ thông điệp cho mình.

- Diệp công tử.

Tuyết Trích Tiên phủ đầy sương lạnh trên gương mặt xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành.

- Tuyết Tiên Tử, đây là việc tư của hai chúng ta.

Diệp Hạo bình tĩnh nói

- Sau đó, ta sẽ cho ngươi một lời giải thích.

- Ngươi có thể cho ta lời giải thích?

- Lời giải thích khiến ngươi hài lòng.

- Nếu ta không hài lòng thì sao?

- Ngươi không có khả năng không hài lòng.

Nghe vậy, Diệp Hạo cười to.

Tuyết Trích Tiên yên lặng không nói nữa.

Nàng lựa chọn thỏa hiệp!

- Hai.

Diệp Hạo quay người nhìn về phía Tiểu Đan Vương, lạnh lùng lên tiếng.

Mắt thấy Diệp Hạo muốn duỗi ra ngón tay thứ ba, Tiểu Đan Vương co rụt con ngươi lại, sau đó gào lên

- Ta xin lỗi, ta xin lỗi, ta xin lỗi.

- Nói tiếp.

- Ta không nên sỉ nhục tu sĩ trọng thiên thấp hơn, không nên sỉ nhục ngươi, ta sai rồi.

Nhìn thấy Tiểu Đan Vương nhận túng, Diệp Hạo tiện tay ném hắn về chỗ ngồi, sau đó, trở về vị trí của mình.

Sau khi ngồi xuống, Tuyết Trích Tiên nhìn qua nói với Tiểu Đan Vương

- Ngươi tiếp tục.

Hạ Hầu bình phục tâm thần, muốn tiếp tục trình bày lý luận Đan Đạo, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện trong đầu mình không ngừng xuất hiện thân ảnh của Diệp Hạo.

Quăng không ra!

- Hiện tại, ta không có tâm tình nói tiếp.

Hạ Hầu tịch mịch nói.

Mất mặt!

Hạ Hầu rõ ràng bản thân lần này ném mặt mũi về tới tận nhà.

Sau đó, một cự đầu Cửu Trọng Thiên đứng lên trình bày Quyền Pháp.

Hắn giảng giải một loại Quyền Pháp bá đạo.

Chỉ có tiến công;

Không có phòng thủ.

Diệp Hạo cẩn thận nghe, cảm thấy bản thân nhận được ích lợi không nhỏ.

Không thể không nói, người có thể tu luyện tới cấp bậc cự đầu, tương lai đều có khả năng đi đến Tiên Vương đỉnh phong.

Những người như vậy thì có ai đơn giản?

Sau đó, từng tu sĩ đứng lên trình bày đại đạo bản thân biết.

Nửa tháng sau, tu sĩ toàn trường không khỏi dán ánh mắt lên người Lăng Kiếm Đào.

Bởi vì đã đến lúc yêu nghiệt trình bày đại lộ bản thân.

Lăng Kiếm Đào trình bày Kiếm Đạo.

Từng lĩnh vực Kiếm Đạo.

Lăng Kiếm Đào không hổ là người nắm giữ Kiếm Hồn.

Bất luận Kiếm Đạo gì, hắn đều lĩnh ngộ đến cấp độ cực kỳ tinh thâm.

Lăng Kiếm Đào trình bày gợi mở cho rất nhiều tu sĩ, thậm chí ngay cả Diệp Hạo cũng lĩnh ngộ không ít.

Sau Lăng Kiếm Đào là Phong Nhược Cốc.

Phong Nhược Cốc trình bày Phong Chi Áo Nghĩa.

Phong Nhược Cốc phân tích từng phương diện của Phong Chi Áo Nghĩa, lấy một loại phương thức rõ ràng mà nói ra.

Phong Chi Áo Nghĩa quan hệ đến tốc độ thân pháp tu sĩ, bởi vậy tu sĩ giữa sân đều đạt được lợi không ít.

Lúc này, tu sĩ toàn trường nhìn về phía Diệp Hạo.

Thân làm chủ tiệc, Tuyết Trích Tiên nhất định phải là người trình bày Đại Đạo cuối cùng.

Diệp Hạo suy nghĩ một hồi, trong lòng đã có phương án suy tính.

Diệp Hạo không trình bày Kiếm Đạo, không trình bày Đan Đạo, càng không trình bày Trận Đạo, hắn trình bày Đại Đạo.

Đúng, Đại Đạo.

Mỗi một lời nói, cử chỉ của Diệp Hạo đều liên quan đến Đại Đạo Bản Nguyên.

Chữ nào cũng như châu ngọc, đinh tai nhức óc.

Toàn bộ tu sĩ chấn động.

Bởi vì không ai dám trình bày Đại Đạo Bản Nguyên như vậy.

Người này nhất định phải có tạo nghệ cực kỳ tinh thâm đối với Đại Đạo mới dám nói ra.

Đôi mắt đẹp của Tuyết Trích Tiên lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Sao Diệp Hạo có thể làm được?

Nhưng nàng nhanh chóng gạt bỏ điều này sang một bên, bởi vì nàng hoàn toàn đắm chìm trong âm thanh mỹ diệu của Đại Đạo.

Nửa canh giờ sau, Diệp Hạo ngừng lại.

Nhưng nguyên một đám tu sĩ vẫn còn chìm đắm bên trong Đại Đạo do Diệp Hạo trình bày.

Không lâu sau, tu sĩ giữa sân mới tỉnh lại.

Lúc này, bọn họ nhìn Diệp Hạo trở nên đặc sắc hơn.

Có kính sợ, có cảm kích, có sùng bái, có ghen ghét, có e ngại, không có trường hợp cá biệt.

Những tu sĩ này nhanh chóng dán ánh mắt lên người Tuyết Trích Tiên.

Thân làm chủ tiệc, Tuyết Trích Tiên không có khả năng nói đồ vật qua loa tắc trách.

Nếu không sẽ tự đánh vào mặt nàng.

Tuyết Trích Tiên quét toàn trường một cái rồi nhàn nhạt mở miệng trình bày Đại Đạo bản thân.

Đại Đạo Bản Nguyên!

Tu sĩ toàn trường không ngờ Tuyết Trích Tiên vẫn trình bày Đại Đạo Bản Nguyên.

Thời gian trôi qua, tu sĩ toàn trường phát hiện Tuyết Trích Tiên trình bày Đại Đạo Bản Nguyên thâm ảo cùng tối nghĩa hơn Diệp Hạo.

Diệp Hạo không thể tin nỗi nhìn nàng.

- Nữ tử này không đơn giản.

Lúc trình bày Đại Đạo, Diệp Hạo bảo lưu lại không ít.

Nhưng ai dám cam đoan Tuyết Trích Tiên không có giữ lại chứ?

Diệp Hạo lẳng lặng nghe, lẳng lặng lĩnh ngộ lấy.

Thời gian dần qua, Diệp Hạo lâm vào trong đó.

Diệp Hạo cảm thấy mình tựa như đang ngao du trong Đại Đạo.

Loại cảm giác này, tuyệt không thể tả.

Không lâu sau, Diệp Hạo mơ hồ ngộ được cái gì đó.

Đáng tiếc lúc loại cảm ngộ này sắp phá đất chui lên, âm thanh Đại Đạo lại im bặt.

Diệp Hạo không khỏi mở ra hai con ngươi.

- Đáng tiếc.

Diệp Hạo khẽ thở dài.

Nhìn thấy Diệp Hạo là người đầu tiên mở ra hai con ngươi, Tuyết Trích Tiên kinh ngạc nói

- Ngươi lĩnh ngộ được cái gì?

- Một loại huyễn hoặc khó hiểu, kỳ diệu.

Diệp Hạo nghĩ một lát mới nói

- Nhưng đến cùng là thứ gì, ta lại không biết.

- Tư chất của ngươi thực sự vượt qua dự đoán của ta.

Tuyết Trích Tiên nghiêm túc nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi cũng vậy.

Diệp Hạo cười nói

- Có thể lĩnh ngộ Đại Đạo Bản Nguyên đến cấp độ này, Bán Thần cảnh chỉ sợ không phải cực hạn của ngươi.

- Chẳng lẽ ngươi không có kỳ vọng vượt qua Thần Cảnh sao?

- Có.

- Nói như vậy, hai chúng ta sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh đó?

- Chỉ giáo cho?

- Bởi vì thời đại Kim Cổ chỉ có một tu sĩ có khả năng thành Thần.

- Chẳng lẽ ngươi không biết ngoài định số còn có biến số sao?

- Ngươi có ý gì?

- Sự thật không phải tuyệt đối.

- Chẳng lẽ sẽ xuất hiện người thứ hai?

- Vì sao không có khả năng?

- Ngươi đến cùng biết rõ thứ gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận