Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1876: Thiên Mệnh Tông

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

-Xin hỏi ngươi cần Dược Tài gì ?

Ông chủ quan sát Diệp Hạo ăn nói bất phàm, có chút lấy lòng hỏi.

- Dược Tài đẳng cấp cao.

Diệp Hạo nhìn ông chủ nói.

-Giá cả không thành vấn đề.

- Dược Tài Hành chúng ta có nhiều Dược Tài đẳng cấp cao lắm, nhưng không biết công tử cần loại Dược Tài nào?

-Dược Vương.

-Dược Vương?

Nghe được Diệp Hạo mở miệng muốn mua Dược Vương, sắc mặt ông chủ không khỏi thay đổi :

-Trong tiệm chúng ta chỉ có hai gốc Dược Vương .

-Vậy ta muốn hai gốc Dược Vương này.

-Hai gốc Dược Vương này giá không rẻ .

-Tiền không thành vấn đề.

Nghe Diệp Hạo nói như vậy ông chủ vội nói:

-Xin chờ một lát.

Sau một lát, hắn lấy ra hai hộp ngọc.

-Hai gốc Dược Vương này theo thứ tự là Tử Tinh Thảo và Thiên Hạt Mộc.

Ông chủ giới thiệu.

-Trong đó gốc Tử Tinh Thảo này sáu ức Thượng Phẩm Tiên Thạch, Thiên Hạt Mộc tám ức Thượng Phẩm Tiên Thạch.

Diệp Hạo nghe ông chủ báo giá không có mảy may do dự ném cho hắn một Túi Càn Khôn.

Ông chủ dùng Thần Niệm quét một cái giật mình.

Chuyện gì thế này?

Vị này không trả giá sao?

Giá này hắn đưa ra đã cao hơn giá thị trường ba phần.

-Ta đột nhiên nhớ ra Thiên Hạt Mộc không phải tám ức, mà là mười ức.

Hắn vỗ đầu một cái ra vẻ ảo não nói.

Diệp Hạo lườm hắn một cái.

Giá Dược Vương có thể nhớ lầm sao?

Không có khả năng!

Như vậy chỉ có khả năng hắn thấy mình vô cùng cần Thiên Hạt Thảo nên cố ý tăng giá.

Diệp Hạo không phải không biết giá hắn đưa ra cao hơn thị trường ba phần.

Nhưng Diệp Hạo đến đây vì muốn đòi lại công bằng cho Hồng Vận, bởi vậy hắn thật không quan tâm đến việc đưa hắn bao nhiêu Tiên Thạch?

Nhưng không ngờ ông chủ này lại là người có lòng tham không đáy.

Điều này khiến trong lòng Diệp Hạo thật sự tức giận.

Hắn vốn không muốn làm quá tuyệt.

Dù sao trung niên này cũng là Nhân Tộc.

Nhưng hiện tại thấy hắn vô sỉ như thế, Diệp Hạo cũng không ngần ngại khiến hắn hố thêm một lần nữa.

-Cho ngươi.

Vẻ mặt Diệp Hạo bình thản đưa cho hắn một Túi Càn Khôn.

Hắn nhìn thấy Diệp Hạo dứt khoát, trong mắt lão bản lộ ra vẻ ảo não.

Sớm biết như vậy nói nhiều hơn một chút.

Cũng may hắn cũng biết đạo lý có chừng mực.

-Chỗ ngươi còn Cao Đẳng Cấp Dược Tài không ?

-Không có Dược Vương.

-Tôn Cấp cũng được.

Nghe Diệp Hạo nói vậy, trong mắt lão lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

-Không biết ngươi cần bao nhiêu?

-Ở đây có bao nhiêu, ta cần bấy nhiêu?

Nghe Diệp Hạo nói thế, hơi thở hắn trở nên dồn dập.

-Cái này cần một chút thời gian.

-Không sao, ta có nhiều thời gian lắm.

Diệp Hạo nhàn nhạt đáp.

Lão bản vội vàng gọi nhân viên cửa hàng toàn bộ hành động.

Nhưng dù vậy thì Diệp Hạo vẫn phải chờ một khắc.

- Tôn Cấp Dược Tài chỗ chúng ta tổng cộng có mười ngàn bốn trăm hai mươi ba gốc, dựa theo giá thị trường hết thảy là sáu mươi bốn ức ba ngàn hai trăm bốn mươi ba vạn .

Lúc Lại Chấn nói câu này, bản thân cũng đang run rẩy.

Kỳ thực những gốc Dược Tài này tổng giá trị chỉ có ba mươi bốn ức ba ngàn hai trăm bốn mươi ba vạn, nói cách khác Lại Chấn tạm thời tăng giá lên đến mười hai ức.

Không thể không nói lòng Lại Chấn quá đen .

Diệp Hạo nhìn lướt qua tiện tay ném cho hắn một cái Túi Càn Khôn:

-Kiểm tra một chút.

Lại Chấn kiểm tra một cái, cười nói :

-Không biết ngươi còn cần thứ gì nữa không ?

Lại Chấn cảm thấy chỉ cần dựa vào đơn hàng này thôi hắn cũng có thể gia nhập vào những người ưu tú của Lại Gia.

Hơn hai mươi ức lợi nhuận!

Ai có thể làm được?

-Chỉ vậy thôi.

Diệp Hạo nói xong muốn rời đi.

-Để ta tiễn công tử.

Lại Chấn nói .

Chờ đến cửa, Diệp Hạo nhìn Lại Chấn nói :

-Ông chủ, có câu này không biết có nên nói hay không ?

-Ngài nói.

Lại Chấn vội nói:

-Không có việc gì nên nói với không nên nói cả.

-Việc làm ăn ý mà, kiếm tiền đương nhiên quan trọng, nhưng cũng không thể quá đen, đúng không?

Diệp Hạo nhìn Lại Chấn bình tĩnh nói.

Vẻ mặt Lại Chấn không khỏi thay đổi.

Chẳng lẽ vị này biết rõ bản thân hắn tăng giá?

Không đúng!

Vị này nếu biết rõ thì tại sao còn muốn mua nhiều Dược Tài ở chỗ mình như vậy?

Toàn bộ Thái Hành Thành cũng không phải chỉ có chỗ mình mới bán Dược Tài.

-Ta đi đây.

Diệp Hạo không nói tiếp, mà phất phất tay rời khỏi.

Diệp Hạo rời đi thì Lại Chấn cũng quay vào trong Dược Tài Hành.

Hắn nhíu chặt lông mày.

Lúc này, một tên chấp sự của Dược Tài Hành tiến lên tò mò hỏi:

-Chưởng Quỹ, ngài làm sao mà nhăn mày nhíu mặt vậy?

-Ta luôn cảm thấy vị kia biết rõ mình tăng giá?

-Không thể.

Nghe vậy, Chấp Sự kia trầm giọng nói :

-Nếu đã biết thì theo lý sẽ không mua Dược Tài ở chỗ chúng ta đâu? Con số cũng không phải năm ba trăm vạn, mà đến năm ba mươi ức lận.

-Cho nên ta cảm thấy có chút kỳ quặc.

Lại Chấn mày nhíu lại sâu hơn.

-Theo lý mà nói vị kia cũng đã trả Tiên Thạch cho ngươi, như vậy có gì nghi ngờ nữa chứ ?

-Đúng vậy.

Lại Chấn nói đến đây đột nhiên nghĩ đến điều gì.

Lại Chấn căn bản nghĩ không ra Diệp Hạo sao có thể hố mình.

Dù sao Tiên Thạch cũng đã vào tay hắn.

Tiên Thạch?

Nghĩ tới đây Lại Chấn dùng Thần Niệm quét qua một cái Túi Càn Khôn trước đó Diệp Hạo đưa.

Rỗng tuếch.

Sắc mặt Lại Chấn xoát một cái thay đổi.

Làm sao có thể?

Trước đó bên trong không phải có mười bốn ức sao?

Lại Chấn lại dùng Thần Niệm quét qua Túi Càn Khôn thứ hai .

Cái Túi Càn Khôn thứ hai cũng rỗng không.

Lúc này, toàn thân Lại Chấn đều run rẩy .

Nếu Túi Càn Khôn thứ ba không có tiên thạch thì hắn thật sự có chết cũng khó mà tạ hết lỗi.

Tâm thần Lại Chấn bất định nhìn về phía Túi Càn Khôn thứ ba, hắn cảm giác được đất trời u ám .

Túi Càn Khôn thứ ba cũng hoàn toàn rỗng không.

-Chưởng Quỹ, Chưởng Quỹ, Chưởng Quỹ.

Chấp Sự nhìn thấy Lại Chấn thẩn thờ ngồi trên mặt đất, cuống quít hô.

Lại Chấn co quắp ngồi trên mặt đất một hồi lâu mới hơi hơi bình phục một chút.

Lại Chấn biết rõ bản thân coi như xong.

Lần này Gia Tộc tổn thất vài chục ức tài nguyên.

Mà số tiền này đều do bản thân sơ xuất.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

. . .

Hồng Vận đi ra khỏi Dược Tài Hành thì đi vào một tòa nhà lộng lẫy đường hoàng.

Diệp Hạo dùng Thần Niệm quét một cái giật mình.

Thiên Mệnh Tông!

Diệp Hạo biết rõ Thiên Mệnh Tông là Bát Cấp Tông Môn.

Tông Môn này bá đạo ở chỗ có thể thôi diễn Thiên Cơ.

-Hồng Vận đến đây làm gì?

Diệp Hạo trong lòng thầm nói.

Hồng Vận tiến vào Thiên Mệnh Tông đi tới một cái quầy phục vụ :

-Ta muốn để các ngươi giúp ta thôi diễn một người?

-Tu vi gì?

Một nữ tử nhìn Hồng Vận một cái, hỏi.

-Tiên Tôn Cửu chuyển.

Hồng Vận nói đến đây lại nghĩ đến gì đó, nói tiếp.

-Năm trăm năm trước nàng có tu vi Tiên Tôn Cửu chuyển, hiện tại nàng có tu vi gì ta không biết.

-Những năm nay ngươi cũng không gặp lại nàng?

-Không có.

-Ngươi cảm thấy nàng có khả năng đặt chân đến Tiên Tôn Đỉnh Phong hay không?

-Không biết.

-Có chuyện chúng ta nhất định phải nhắc nhở ngươi, thôi diễn Tiên Tôn Cao Giai và thôi diễn Tiên Tôn Đỉnh Phong không đồng giá, còn nữa nếu ngươi đưa thông tin sai lệch chúng ta có thể sẽ thôi diễn không ra.

Nữ tử kia trầm giọng nhắc nhở.

Bạn cần đăng nhập để bình luận