Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2798: So Đấu Thiên Phú

- Tiền bồi, chúng ta có thể quan sát được không?

Đúng lúc này một thanh niên đứng dậy nhẹ giọng nói.

- Toàn bộ quá trình các ngươi đều có thể quan sát.

Trung niên kia nói xong liền đi đến thông đạo không gian kia.

Mấy người Diệp Hạo cũng lần lượt bước vào thông đạo không gian.

Cuối thông đạo đó là một cánh cửa cổ xưa.

Phía trên cánh cửa viết ba chữ lớn.

Đan Đạo môn!

Ba chữ này, rồng bay phượng múa, cứng cáp hữu lực.

Khi Diệp Hạo nhìn thấy ba. Chữ này, ánh mắt hắn không thể dời khỏi.

- Ba chữ Đan Đạo môn này là do tổ sư lưu lại.

Trung niên kia bình tĩnh nói.

- Mà đây cũng chính là khảo hạch đầu tiên của các ngươi.

- Khảo hạch gì?

Một thanh niên tò mfo hỏi.

- Chỉ có người có thiên phú dị bẩm mới có tư cách đặt chân vào Đan Đạo học viện, các ngươi chỉ cần được tổ sư tán thành là thông qua.

Trung niên kia vừa nói đến đây liền chú ý thấy trên thân Đan Linh đang tràn ra từng tia ánh sáng màu tím.

- Đây là…?

Tất cả mọi người đều cảm thấy rất kinh ngạc.

- Thiên phú Đan Đạo của các ngươi cangf cao, hào quang tràn ra cũng càng nhiều.

Trung niên kia nhẹ nhàng nói.

- Nếu như vậy tràn ra bao nhiêu mới tính là thông qua?

- Ba tia.

Mà đúng lúc này trên thân Đan Linh tràn ra một tia ánh sáng màu xanh.

Trong lòng hai mươi tu sĩ đều trở nên sốt ruột.

Đan Linh cũng đã xuất hiện hai tia sáng, mà trên người của bọn hắn vẫn không hề xuất hiện một tia nào.

Chẳng lẽ thiên phú Đan Đạo trên người bọn họ kém như vậy sao?

Cũng may, không bao luâu sau trên thân đám người kia cũng lần lượt xuất hiện một hai tia sáng.

Tu sĩ bên ngoài đều có thể nhìn toàn bộ quá trình.

- Trên người Kiếm Cao Ca của Đan Thánh các đã xuất hiện ba tia sáng.

- Như vậy là thông qua rồi sao?

- Chẳng lẽ thiên phú Đan Đạo của Kiếm Cao Ca còn cao hơn cả Đan Linh sao?

- Phải biết, sáu năm trước lúc Đan vực chinh chiến, Kiếm Cao Ca đã đánh bại Đan Linh.

- Nếu vậy vì sao Kiếm Cao Ca lại không thể thay Đan vực đi chinh chiến?

- Chuyện này sao ta biết? nhưng hôm nay Kiếm Cao Ca đến đây, rõ ràng là muốn Đan Linh phải mất mặt.

- Đúng vậy, hôm nay nếu Đan Linh không thể thắng, sợ rằng sẽ bị Kiếm Cao Ca nhục nhã.

- Các ngươi mau nhìn, cái tên gia hoả phách lối vừa nãy, đến bây giờ trên người hắn vẫn chưa xuất hiện một tia sáng nào.

- Xem ra tên kia chỉ là hạng người khoác lác.

Diệu Ngọc nghe nghe tu sĩ bốn phái thảo luận mới trầm mặt nói.

- Hiện giờ nói lời như vậy có phải hơi sớm rồi hay không?

- Tiểu muội muội, có vẻ ngươi rất bảo vệ tên gia hoả kia nhỉ?

Một thanh niên mặc áo lam nhìn Diệu Ngọc nhạo bám nói.

- Thế nào?

Diệu Ngọc hừ lạnh nói.

- Không bằng ngươi và ta đánh cược xem.

Thanh niên mặc áo lam nhìn Diệu Ngọc tham lam nói.

Thấy Diệu Ngọc trầm mặc, thanh niên áo lam có ý khích nói.

- Làm sao? Không dám?

- Lam Thượng, cô bé này có vẻ không dám đâu, ngươi cần gì phải bức hiếp con gái nhà người ta như thế chứ?

- Đúng vậy đấy, Lam Thượng, ta cảm thấy lần này ngươi đánh cuộc rõ ràng không có ý nghãi gì vả, tiểu tử kia vừa nhìn đã biến là loại thích ăn ké danh tiếng của người khác rồi.

Lời hai thanh niên kia nói khiến Diệu Ngọc tức giận.

- Ngươi muốn đánh cược thế nào?

- Nếu ta thua, ta mặc ngươi xử trí, nếu ngươi thua thì hãy làm thị thiếp của ta.

- Mặc ta xử trí?

Diệu Ngọc cười lạnh nói.

- Ngươi nghĩ cũng hay thật.

- Vậy ngươi muốn thế nào?

- Tự đoạt một tay.

Diệu Ngọc suy nghĩ một chút nói.

- Tự đoạt một tay? Được.

Lam Thượng nghĩ một hồi nói.

- Vậy chúng ta cược tiểu tử ka có thể thông qua cửa khảo hạch này không?

- Được.

Diệu Ngọc gật đầu nói.

- Nếu hắn có thể thông qua cửa ải này, ta sẽ tự đoạt một tay, nếu hắn không thể thông qua cửa ải này, ta sẽ làm cơ thiếp của ngươi.

- Các vị đồng đạo, làm chứng.

- Lam Thượng nhìn về bốn phía hô.

Đám người nhao nhao biểu thị không có vấn đề gì.

Theo thời gian trôi qua, trên người hai mươi hai tu sĩ đều tràn ra càng nhiều tia sáng.

Trên thân Đan Linh và Kiếm Cao Ca còn tràn ra bảy tia sáng.

- Thiên phú của Đan Linh và Kiếm Cao Ca quả nhiên không hề tầm thường.

- Đúng vậy, hình như cho tới bây giờ Đan Đạo học viện chưa bao giờ có người có thiên phú Đan Đạo cao như vậy.

Ta nghe nói năm đó khi viện trưởng Đan Đạo học viện khảo nghiệm đã xuất hiện tám tia sáng.

- Đây là lịch sử đã trải qua quá lâu rồi nên không tính.

- Đúng vậy, những năm gần đây có thể đạt đạt được cấp bậc này cũng chỉ có Đan Linh và Kiếm Cao Ca.

Khi tu sĩ trong sân thảo luận, tám tia sáng trên ngừoi Kiếm Cao Ca dần dần thu nhỏ lại.

Hắn nhìn trung niên kia nói.

- Tiền bối, có thể tuyên bố kết quả được chưa?

Nhưng khiến hắn không ngờ rằng trung niên kia lại lắc đầu.

- Chờ một lát.

Nhìn theo ánh mắt của trung niên kia, Kiếm Cao Ca phát hiện người trung niên kia nhìn dĩ nhiên là Diệp Hạo.

- Tiền bối, ngươi nói chờ một chút lẽ nào chính là chờ cái tên ba hoa chích choè này?

Kiếm Cao Ca choáng váng nói.

- Ba hoa chích choè?

Trung niên kia ha hả cười nói.

- Đợi chút nữa ngươi sẽ biết ai mới là ba hoa chích choè.

Sắc mặt Kiếm Cao Ca trở nên khó coi.

Vị này nói là có ý gì?

Chẳng lẽ hắn cảm thấy mình loè người sao?

Lúc này hào quang trên thân bọn người Đan Linh cũng lần lượt thu lại, bọn họ đều nhìn về phía Diệp Hạo vẫn như thường kia.

Một khắc đồng hồ trôi qua.

Hai khắc đồng hồ trôi qua.

Ba khắc đồng hồ trôi qua.

Kiếm Cao Ca hoàn toàn không còn kiên nhẫn được nữa.

- Tiền bối, còn phải đợi bao lâu nữa?

- Nếu ngươi không muối đợi thì cứ rời đi.

Trung niên kia nhìn hắn một cái lãnh đạm nói.

Kiếm Cao Ca hận không thể xoay người rời khỏi.

Nhưng hắn không dám.

Bối cảnh của Đan Đạo học viện qua sau.

Ai dám đắc tội cơ chứ?

Đúng lúc này trên thân Diệp Hạo xuất hiện tia sáng thứ nhất.

Chưa đầy một hô hấp sau, tia sáng thứ hai xuất hiện.

Tia sáng thứ ba.

Tia sáng thứ tư.

Ngắn ngủi chỉ trong vài hơi thở, trên thân Diệp Hạo đã xuất hiện sáu tia sáng.

Lúc này tu sĩ toàn trường đều kinh động.

Sáu tia sáng.

Làm sao có thể?

Phải biết Diệp Hạo chỉ cần tiến thêm một bước là có thể sánh ngang hàng với Đan Linh và Kiếm Cao Ca.

Mà lúc này, Đan Linh và Kiếm Cao Ca đều không thể bình tĩnh được nữa rồi.

Ánh mắt bọn hắn gắt gao nhìn Diệp Hạo.

Bọn họ thực sự muốn biết hắn là ai?

Chỉ là, sau một khắc bọn họ đã sợ hết hồn hết vía.

Vì sao?

Bởi vì trên thân Diệp Hạo xuất hiện tia sáng thứ tám.

Mà một màn này khiến tu sĩ toàn trường đều kinh động.

Ý nghĩ là thiên phú Đan Đạo của Diệp Hạo còn vượt qua cả Đan Linh và Kiếm Cao Ca.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Kiếm Cao Ca chỉ vào Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo nhìn Kiếm Cao Ca một cái rồi thu hồi ánh mắt.

Kiếm Cao Ca bị chấn động thật sâu.

Bên trong ánh mắt của Diệp Hạo không hề có một chút khinh thị hay khinh thường nào.

Nó chỉ chứa cảm xúc đạm mạc không quan tâm.

Sao Kiếm Cao Ca lại hiểu ánh mắt này?

Bởi vì hắn cũng dùng ánh mắt đó để nhìn những kẻ không biết trời cao dất dày muốn đi khiêu chiến với mình.

Cũng đúng lúc này trên thân Diệp Hạo lần nữa xuất hiện thêm một tia sáng.

Chín tia sáng giống như chín cột trụ thông thiên chỉ trong nháy mắt đã chiếu sáng toàn bộ Đan Đạo học viện.

Xoát!

Xoát!

Xoát!

Lần lượt từng bóng người xuất hiện ở không trung trên cánh cửa kia.

- Đệ tử này ta thu.

- Đệ tử này ta muốn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận